Tôi là vợ lẽ, chỉ vừa về chung sống với anh được hai tháng thì tai họa ập đến. Anh được chẩn đoán mắc ung thư đại tràng giai đoạn cuối, sức khỏe suy sụp từng ngày. Bác sĩ tiên lượng thời gian của anh không còn nhiều. Những ngày bên anh ngắn ngủi và nặng nề, nhưng tôi cố gắng chăm sóc, an ủi để anh cảm thấy nhẹ lòng.
“Em đã đến với anh trong lúc khó khăn nhất. Anh biết mình không còn nhiều thời gian. Anh muốn để lại tất cả cho em, coi như lời cảm ơn vì em đã ở bên anh.”
Tôi sững sờ. Anh nói sẽ để tôi thừa kế toàn bộ tài sản – căn nhà lớn, chiếc xe hơi sang trọng và cả một sổ tiết kiệm – tổng trị giá gần 40 tỷ đồng. Trong lòng tôi vừa mừng vừa lo, nhưng cũng không dám từ chối.
Chỉ vài ngày sau, anh chính thức làm giấy tờ chuyển nhượng tài sản. Tuy nhiên, điều này khiến các con riêng của anh – những người vốn đã không ưa tôi – lập tức nổi giận. Họ kéo đến nhà, lớn tiếng đòi quyền lợi:
“Ba chỉ vừa cưới cô ta mà đã để lại hết tài sản, còn chúng tôi chẳng được xu nào! Không thể như thế được!”
Dù họ phản đối, mọi chuyện đã xong xuôi. Tôi quyết định nhanh chóng mang sổ đỏ ra văn phòng công chứng để sang tên, tránh rắc rối về sau. Nhưng vừa đến nơi, nhân viên công chứng xem xét giấy tờ rồi cau mày nói:
“Chị nhầm rồi. Toàn bộ tài sản này đã được chuyển nhượng cho con riêng của anh ấy từ trước.”
Tôi bàng hoàng. Tim tôi như ngừng đập, vội hỏi lại:
“Sao lại thế được? Đây là tài sản anh ấy đã hứa để lại cho tôi!”
Nhân viên lắc đầu, chỉ vào giấy tờ:
“Chuyển nhượng này được lập trước cả khi anh ấy cưới chị. Về pháp lý, chị không có quyền gì trong khối tài sản này.”
Tôi choáng váng, tay run rẩy không cầm nổi giấy tờ. Lời hứa của anh chỉ là bức bình phong, che giấu sự thật rằng anh đã sắp xếp tất cả để bảo vệ quyền lợi cho con cái mình.
Lúc này, tôi mới nhận ra, có lẽ anh biết rõ tình hình và hiểu rằng dù tôi là người chăm sóc anh đến cuối đời, nhưng tình thân máu mủ với các con vẫn là điều anh không thể từ bỏ.
Tôi trở về căn nhà rộng lớn nhưng trống rỗng, giờ đây không còn là của tôi. Nhìn xung quanh, lòng tôi tràn ngập hụt hẫng, nhưng cũng lờ mờ hiểu rằng, có lẽ đây là cách anh bù đắp cho gia đình mà anh từng thiếu sót, dù có phải để tôi trắng tay.