Sau cùng, tôi đã hiểu mục đích đằng sau lời mời gọi đi dự họp lớp của lớp trưởng.
Tôi là một đứa trẻ sinh ra từ gia đình làm nông ở vùng quê nghèo. Sau đó, tôi may mắn đỗ vào một trường Đại học lớn ở thành phố hạng nhất. Tốt nghiệp Đại học, tôi quay về tỉnh nhà để làm việc, nỗ lực chăm chỉ với hy vọng có thể làm chủ tương lai. Tôi không có lợi thế về tiền bạc và mối quan hệ xã hội. Nhưng bằng sự cần cù của người dân quê và niềm tin có thể thay đổi cuộc đời, tôi đã dần làm nên sự nghiệp của mình.
Mới tốt nghiệp Đại học được vài năm, tôi gia nhập một công ty quảng cáo nhỏ, chủ yếu làm công việc liên quan đến mảng lập kế hoạch Marketing. Thời gian đầu lập nghiệp, tôi thường xuyên lao đầu vào công việc, có những ngày đi sớm về hôm để tiếp khách nhưng tôi không bao giờ dám phàn nàn quá nhiều.
Tôi tin rằng, không có thành công nào dễ dàng đạt được, cũng như để giàu có thì trải qua thời gian khó khăn là bước để tôi luyện sự trưởng thành. Càng mắc nhiều sai lầm, tôi càng tích lũy được nhiều kinh nghiệm và năng lực dần dần được nâng cao. Sau này, tôi giành được chức vụ lãnh đạo trong công ty, sự nghiệp dần thăng tiến và chỗ đứng của tôi ngày càng vững chắc.
Ảnh minh hoạ
Khoảng 10 năm đầu sau khi tốt nghiệp, do bận rộn với công việc nên tôi quên mất những người bạn cùng lớp Đại học năm nào. Một ngày, tôi được thêm vào nhóm chat của lớp, hoá ra các bạn đang trao đổi về lời mời họp lớp rất sôi nổi. Không lâu sau, lớp trưởng có nhắn tin riêng và chuyển lời mời tôi tham gia dự họp lớp do anh ấy tổ chức. Cách chia tiền trong buổi họp lớp là chia đều theo đầu người. Người tham dự sẽ chuyển khoản trước cho lớp trưởng 400 tệ (1,4 triệu đồng) làm chi phí để đặt bàn ăn và tổ chức các hoạt động vui chơi sau đó.
Ban đầu, tôi tính từ chối đến họp lớp vì lý do công việc. Tuy nhiên, khi thấy lớp trưởng nhiệt tình ngỏ lời, tôi lại quyết định sẽ tham dự họp lớp, coi đây như cơ hội tốt để mở rộng vòng tròn làm ăn và gặp lại những người bạn cũ.
Buổi họp lớp bắt đầu được tổ chức ở một nhà hàng tầm trung, có rất đông thành viên tham gia. Không khí của buổi tiệc khá dễ chịu. Tôi biết thêm cuộc sống của những người bạn cũ. Có những người giàu có khoe đã mua được nhà và xe, đi du lịch nước ngoài. Có người bạn khác lại có cuộc sống bình thường, làm công việc với mức lương không quá cao nhưng nhìn chung luôn thấy thoải mái. Mỗi thành viên giờ đều có sự nghiệp và cuộc sống riêng, tôi không phán xét bất kỳ ai vì tôi hiểu đó là cuộc đời mà họ lựa chọn.
Giữa bữa tiệc, bỗng nhiên sếp gọi cho tôi và nói rằng khách hàng cần gặp tôi gấp. Không thể từ chối yêu cầu từ phía cấp trên, tôi đứng dậy chào lớp trưởng và những người bạn xung quanh, sau đó ngậm ngùi đi về, quay lại công ty để làm thêm giờ.
Ảnh minh hoạ
Tôi không vui khi nghe điều này. Bởi tôi quan sát về thực đơn nhà hàng thì chi phí bữa tiệc chắc chắn dưới 400 tệ/người, làm sao có thể bị đội thêm 200 tệ? Tôi còn chưa động được đến một miếng nào trên bàn ăn thì đã bị cấp trên gọi đi, vậy mà lớp trưởng vẫn còn dám nhấc máy nhắn tin yêu cầu tôi chuyển khoản thêm tiền.
Rốt cục, tôi đã hiểu rõ về thái độ kiên quyết của lớp trưởng khi mời tôi đi dự họp lớp. Có lẽ từ trong thân tâm anh ta, buổi họp lớp chỉ là mục đích để anh ta trục lợi bất chính, từ việc đứng ra đại diện thu tiền của các bạn trong lớp.
Sau cùng, do không muốn tiếp tục dây dưa với lớp trưởng nên tôi lập tức chuyển cho anh ta thêm 200 tệ. Sau đó, tôi rút khỏi nhóm chat và tự hứa sau này sẽ không tham gia bất kỳ buổi họp lớp vô nghĩa nào nữa.