Câu chuyện của bà Huệ Lan (70 tuổi, Trung Quốc) đang nhận được nhiều sự chú ý trên trang 163
Chấp nhận sự thật phũ phàng
Khi còn trẻ, vợ chồng chúng tôi đã từng có một đứa con. Nhưng vì một chuyện không may xảy ra, thằng bé chưa đầy một tháng bị bệnh qua đời. Đó có lẽ là một cú sốc lớn với tôi. Bản thân tôi sức khỏe không tốt, bác sĩ nói khó có khả năng mang thai lại.
Ngày đó, y khoa chưa phát triển như bây giờ. Chúng tôi chỉ biết nghe theo lời bác sĩ, uống thuốc đều đặn mỗi ngày. Cứ như vậy, ròng rã 10 năm mà không có một tin vui nào.
Mãi về sau, vợ chồng chúng tôi mới chấp nhận được sự thật, chỉ biết động viên nhau là do “cái số không có con thì đành chấp nhận vậy”
Đối xử tốt với cháu gái mong sau này có chỗ dựa
Tôi có hai người em trai. Em trai đầu có một người con trai, còn em trai út có một trai một gái. Tôi biết bản thân không có con, nên tôi coi mấy đứa cháu như con ruột. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là các con, các cháu đều là máu mủ ruột thịt, là người thân cận với mình nhất.
Trong ba người, tôi thấy cháu gái là hợp với tôi nhất, cũng là đứa tôi quý nhất trong nhà. Từ nhỏ, tôi thường xuyên mua quần áo cho cháu. Sau này, cháu đi học đại học tôi cho cháu một khoản tiền để đóng học phí và trang trải sinh hoạt.
Cũng có mấy lần, tôi nói chuyện với các em ý nguyện của mình. Tôi muốn nuôi cháu gái để sau này về già cháu sẽ chăm sóc tôi, coi như là báo đáp công ơn. Nếu được sự đồng ý các em, tôi sẽ cho cháu toàn bộ tài sản của mình. Các em nghe xong đều đồng ý với mong muốn này của tôi.
Lúc cháu gái kết hôn, tôi cho cháu 10 vạn NDT (tương đương với 34 triệu VND). Cháu rể tôi cũng biết ý, thế nên sau này, hai vợ chồng cháu thường xuyên đến thăm tôi, gọi điện thoại hỏi han hằng ngày.
Cháu gái luôn quan tâm, giúp đỡ
Từ lúc chồng tôi mất, những ngày tháng về sau tôi sống một cách chán nản, buồn bã. Không ăn uống được, người gầy rộc đi. May mắn thay, những ngày tháng ấy có cháu gái luôn ở bên cạnh. Hằng ngày giúp tôi đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, lúc rảnh dắt tôi đi dạo. Nhìn thấy nụ cười cháu gái, tôi được an ủi đôi phần, nghĩ bản thân mình ít ra vẫn còn người bên cạnh chăm sóc
Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn, cho đến khi tôi bị bệnh phải nằm viện. Lần này, sức khỏe của tôi chuyển biến rất nghiêm trọng. Khi bắt đầu ở đây, cháu gái là người lo toan tất cả thủ tục vào viện, đưa tôi đi kiểm tra, xét nghiệm… Tôi cảm thấy khá yên tâm. Nhưng dần dần, tần suất cháu đến thăm tôi ngày càng giảm.
Mối nghi ngại
Hằng ngày, chỉ mỗi buổi trưa, cháu mới qua thăm tôi. Khi tôi ăn xong thì cháu vội vàng đi làm luôn. Tôi có hỏi cháu nhưng cháu chỉ trả lời đại khái là công việc khá bận.
Một hôm, như mọi ngày sau khi tôi ăn cơm trưa xong, cháu chạy vội đi làm, thấy vậy tôi dưng dưng nước mắt. Tự nhiên cảm thấy tủi thân, nghĩ rằng nếu như đây không phải là cháu tôi mà là con gái ruột thì sẽ không làm như vậy. Con bé sẽ không để tôi ở một mình.
Tôi có chút không thoải mái nên hôm sau cháu đến thăm, tôi tỏ thái độ khác thường. Con bé nói chuyện với tôi, tôi giả vờ không nghe thấy mà ngược lại còn tỏ thái độ tức giận. Thấy cháu không có phản ứng gì tôi lại càng giận hơn. Trong một giây phút nào đó, tôi đã hối hận vì định giao toàn bộ tài sản cho cháu gái.
Trước khi vào viện tôi, cháu gái đã tiêu 2 vạn NDT (tương đương với 68 triệu VND) để tạm ứng chi trả một số thủ tục nhập viện. Vì không muốn mắc nợ nên tôi đã trả luôn.
Cháu vừa dọn dẹp vừa bảo với tôi là không cần trả vội. Trong lúc không kiềm được cơn tức giận của mình tôi đã vội vàng nói: “Cháu chẳng phải là muốn lấy tiền của bác sao?”
Con bé nghe xong liền bật khóc. Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân đã nói hơi quá đáng.
Ăn cơm xong, cháu mới tâm sự với tôi: “Bác à, cháu với chồng thương lượng rồi, chúng cháu không cần nhà và tiền của bác, nhưng cháu và chồng vẫn có trách nhiệm với bác.
Bác biết đấy, chồng cháu là con trai duy nhất trong nhà, việc nuôi dưỡng bố mẹ chồng cũng là trách nhiệm chúng cháu, nên cháu không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc bác được. Chưa kể cháu còn phải chăm sóc hai đứa con nhỏ, rồi phải đi làm. Cháu nghĩ bác nên thuê một người bảo mẫu, như vậy sẽ bảo đảm và tốt hơn.
Cháu cũng biết là từ nhỏ bác đối xử với cháu rất tốt, điều này cháu chưa bao giờ quên. Nhưng bây giờ, quả thật cháu không thể lo toan mọi thứ cùng một lúc được, đương nhiên cháu cũng không muốn bác cảm thấy tủi thân. Cháu chỉ sợ không làm được gì giúp bác. Về phần cháu, bác yên tâm, cháu vẫn sẽ báo đáp công ơn bác và đến thăm bác thường xuyên nhất có thể”.
Tôi bật khóc khi nghe những lời tâm sự của cháu gái, hóa ra cháu chưa quên lời hứa trước đây, cháu vẫn nhớ ơn, nhớ đến tấm lòng của tôi. Tôi đã suy nghĩ thoáng hơn, hiểu cho trách nhiệm, áp lực cháu đang gánh trên vai nên tôi quyết định sẽ thuê bảo mẫu để chăm sóc mình.
Sau này, tôi dùng số tiền mà định trả cho cháu gái thuê một người bảo mẫu chăm sóc. Cháu gái thường xuyên sang thăm tôi, cuối tuần cháu còn đưa đưa tôi đi ăn uống, đi dạo. Vì được chăm sóc tốt nên bệnh tình của tôi ngày càng hồi phục.
Có cháu gái bên cạnh, tôi không còn sợ hãi mà an tâm nhiều hơn khi về già. Tuy không có con nhưng cuộc sống tuổi già của tôi tốt hơn những gì tôi tưởng tượng.
News
Ngọc Lan tuyên bố giải nghệ vì con
“Nếu tôi cứ cảm thấy tội lỗi khi đi làm rồi phải bù đắp cho con thì vô tình trở thành sự nuông chiều dành cho con” – Ngọc Lan chia sẻ. Thời gian gần đây, diễn viên Ngọc Lan…
Con gái mất ngay trên bàn đ-ẻ, ngày đó tôi khóc nức nở, vừa xót con lại vừa thương đứa cháu còn đ-ỏ h-ỏ-n mồ côi mẹ, một tay tôi nuôi cháu ngoại từ thuở lọt lòng đến khi con khôn lớn. Ngày cháu lên về nhà chồng, lúc chuẩn bị lên xe hoa thì có dúi vào tay tôi một tờ giấy, đêm đó tôi nghẹn cứ-ng họ-ng khi dở ra và thấy…
Ngày con gái tôi mất trên bàn đẻ, tôi như ngã quỵ. Nỗi đau xé lòng khi nhìn đứa con gái mà tôi yêu thương giờ đây đã nằm yên, để lại cho tôi một đứa cháu đỏ hỏn, mồ…
Tôi lỡ mang b-ầ-u, bố mẹ ngượng chín mặt với hàng xóm nên đ-uổ-i luôn ra khỏi nhà. Sau 10 năm tá túc ngoài xã hội, tôi cũng gặp được một người đàn ông chấp nhận và thương hai mẹ con thật lòng. Ngày chúng tôi làm đám cưới, bố mẹ đ-ẻ b-ấ-t ng-ờ đến trao cho 2 cây vàng và quỳ xuống xin tôi tha thứ, tôi không chấp nhận, vừa đến nhà thì nhận tin s-é-t đá-nh…
Ngày tôi phát hiện mình mang bầu, tưởng chừng đó là niềm vui nhưng lại là khởi đầu của một chuỗi bi kịch. Bố mẹ tôi, vì lo sợ điều tiếng của làng xóm, đã không ngần ngại đuổi tôi…
Võ Hoàng Yến nghẹn ngào khi chứng kiến tình cảnh này của con gái
Ngay lập tức, bài đăng của siêu mẫu Võ Hoàng Yến nhận về rất nhiều lời động viên từ bạn bè, đồng nghiệp và người hâm mộ. Mới đây Võ Hoàng Yến tâm sự rằng, cô đau lòng khi thấy…
Hồ Văn Cường vẫn là trụ cột gánh cả gia đình, lần đầu nói thẳng về chuyện tiền nong
Ca sĩ Hồ Văn Cường đã có những chia sẻ gây chú ý về cuộc sống cá nhân sau khi mẹ nuôi Phi Nhung qua đời nhiều năm. Sau khi Phi Nhung qua đời, Hồ Văn Cường trở thành trung…
Hậu ly hôn Chí Trung, cuộc sống hiện tại của NSND Ngọc Huyền thế nào
NSND Ngọc Huyền sau khi chia tay với NSƯT Chí Trung, chị vẫn ‘ở vậy’ và có cuộc sống bình yên bên con cháu. NSND Ngọc Huyền sinh năm 1962, là con gái của ông chủ tiệm ảnh Đại Tân…
End of content
No more pages to load