Vợ chồng tôi cưới nhau đã được vài năm và có một bé trai đáng yêu. Công việc của cả hai đều rất bận rộn, nên đành nhờ giúp việc trông coi bé mỗi khi vợ chồng tôi vắng nhà. Mặc dù có giúp việc tận tình, nhưng tôi vẫn luôn thấy bất an khi để con một mình. Gần đây, hai vợ chồng đều phải đi công tác nước ngoài trong vòng một tuần. Để yên tâm hơn, tôi bàn với chồng nhờ mẹ chồng lên thành phố để chăm sóc cháu.

Có nên để ông bà chăm cháu? 3 vấn đề bố mẹ cần chú ý

Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ đã có tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh, rất chu đáo và yêu thương cháu nội hết mực. Thỉnh thoảng, tôi vẫn hay tranh thủ thời gian rảnh để bật camera lên xem tình hình ở nhà. Mọi chuyện đều có vẻ ổn, bé nhà tôi được chăm sóc kỹ lưỡng, cười nói vui vẻ. Mỗi lần nhìn thấy cảnh đó qua màn hình, tôi thấy lòng nhẹ nhõm.

Thế nhưng, một hôm tôi vô tình bật camera lên vào buổi trưa, hình ảnh hiện ra khiến tôi không khỏi sởn gai ốc. Mẹ chồng đang ngồi bên cạnh con trai tôi, bón cháo cho cháu. Nhưng điều làm tôi bàng hoàng không phải là cảnh bà bón cháo mà là cách bà bón. Sau khi múc một muỗng cháo từ bát, bà đưa lên miệng mình, mút nhẹ, rồi mới đưa muỗng vào miệng cháu. Tôi nhìn thấy rất rõ: mỗi thìa cháo bà đều làm như vậy – mút nhẹ rồi mới bón cho cháu.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy rùng mình. Ý nghĩ về vệ sinh, về sự an toàn sức khỏe cho con cứ xoay quanh trong đầu tôi. Là người mẹ, tôi không thể nào chấp nhận việc con mình ăn đồ ăn đã qua miệng người khác, cho dù đó là bà nội. Nhưng rồi, tôi kìm lại và cố gắng bình tĩnh hơn.

Tôi kể chuyện với chồng. Anh ấy lắng nghe rồi chậm rãi nói: “Có thể mẹ chỉ nghĩ đơn giản là muốn cháo nguội bớt cho cháu ăn đỡ bị nóng thôi. Ngày xưa các bà hay làm vậy mà.” Những lời anh nói giúp tôi bình tâm lại. Có lẽ, đó là cách chăm sóc truyền thống, thể hiện tình thương của một người bà. Dù sao, cũng là một phần văn hóa của các bậc cha mẹ trước đây, khi chưa có những tiêu chuẩn vệ sinh như ngày nay.

Dù đã cố gắng thông cảm, nhưng lòng tôi vẫn cứ vương vấn sự lo lắng. Tôi quyết định nói chuyện với mẹ chồng. Buổi tối sau khi về nước, trong lúc chỉ có hai mẹ con ở nhà, tôi nhẹ nhàng trò chuyện cùng mẹ, bày tỏ sự lo lắng về vấn đề vệ sinh của trẻ nhỏ. Mẹ chồng nghe xong, hơi ngượng ngùng, rồi bà cười, bảo: “Được rồi, từ giờ mẹ sẽ chú ý hơn. Cảm ơn con đã nhắc nhở nhé!”

Từ hôm ấy, mọi chuyện dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi nhận ra tình thương của mẹ chồng, dù có khác cách thế hệ, nhưng vẫn là sự chăm sóc chân thành. Và tôi cũng học cách lắng nghe, cảm thông, để mối quan hệ giữa hai thế hệ ngày càng gắn kết. Cuộc sống vốn dĩ không hoàn hảo, nhưng qua từng câu chuyện, từng trải nghiệm, tôi dần hiểu ra rằng, yêu thương chính là chìa khóa mở ra mọi điều.