Tôi sống ở nhà chồng được 4 năm. Thời gian ở nhà chồng đối với tôi quá mệt mỏi, nhiều lúc tự nhủ nếu như không có chồng ở bên, tôi có chịu nổi được sự chèn ép quá đáng từ mẹ chồng. Số phận đúng là không cho tôi trọn vẹn, nếu như tôi có người chồng biết yêu thương vợ thì lại “đính kèm” cho tôi một bà mẹ chồng ghê gớm. Ở nhà chồng, tôi nơm nớp lo sợ mỗi ngày.

Mẹ chồng tôi ra ngoài vui vẻ, ăn nói rất chi là hiểu đời, thương người. Nhưng về nhà, bà dành cho tôi những lời mỉa mai, bắt tôi làm việc nhà luôn tay trong sự không vừa lòng. Ở công ty tôi cũng có vai vế, có mức lương tốt, nhiều người nể trọng. Nhưng về đến nhà, không khác nào giúp việc, làm không hết việc.

Tôi cố gắng trong công việc bởi đó là nơi tôi có thu nhập, được khẳng định với người bên ngoài. Hàng tháng lĩnh lương, cũng tự hào với bản thân mình sống nơi nhà chồng không phải là ăn bám. Lương của tôi cao gấp đôi chồng, tôi nộp cả cho mẹ chồng, chỉ giữ lại một chút để tiêu vặt. Vậy mà mẹ chồng không vừa lòng, cũng chẳng hiểu mẹ chồng nghĩ gì nữa.

Biết vợ chịu nhiều vất vả, ấm ức, chồng tôi cũng chỉ biết động viên, anh ấy không dám cãi lại mẹ, cũng không dám bênh vực vợ. Bù lại, khoảng thời gian riêng tư, hoặc hai vợ chồng có lý do ra ngoài là anh ấy đưa tôi đi chơi, đi mua sắm… Tôi cũng không muốn chồng gặp phải áp lực, chia rẽ tình cảm với mẹ chỉ vì tôi. Những gì tôi chịu đựng được, đều cố gắng nhẫn nhịn vì chồng, vì con.

Bị mẹ chồng dẫn sang nhà ngoại trả, con dâu nói một câu khiến bà rối rít xin lỗi mong quay về- Ảnh 2.

Bị mẹ chồng mang sang nhà ngoại trả, con dâu phản ứng khiến bà phải xin lỗi. Ảnh minh họa

Tôi càng tỏ ra ngoan ngoãn, chịu chèn ép, mẹ chồng lại càng quá đà. Hôm vừa rồi, tôi có việc bận ở công ty, đi làm về muộn nên không về nấu cơm như mọi ngày được. Tôi cẩn thận gọi điện xin phép mẹ chồng, nhờ chồng nấu cơm hộ. Vậy mà khi về nhà, tôi bị mẹ chồng giận dỗi, than thân trách phận có người con dâu sống không biết điều…

Ấm ức về phòng khóc, một lát sau mẹ chồng nói đưa bà đi có việc. Ra khỏi nhà, mẹ chồng bắt đưa bà sang nhà bố mẹ đẻ của tôi. Đến nhà thông gia, mẹ chồng vừa ngồi vào bàn uống nước đã khóc lóc, trách móc: “Tôi khổ quá rồi. Tôi dẫn con dâu về đây để trả cho ông bà thông gia. Ông bà giáo dục, dạy dỗ lại con cho tử tế xong mang sang nhà tôi xem xét cho về lại nhà chồng. Con gái ông bà đi sớm, về muộn, suốt ngày ăn diện, chơi bời đú đởn là giỏi. Không chịu làm việc gì trong nhà“.

Bố mẹ tôi chưa hiểu chuyện gì vì quá bất ngờ. Tôi nghe mẹ chồng nói xong, bao ấm ức dồn nén lâu nay liền phản bác: “Con không làm gì có lỗi cả. Con đi làm lương cao, thỉnh thoảng về muộn cũng là bình thường. Con đi làm chứ không phải đi chơi. Nếu mẹ muốn, con bỏ việc luôn, xem hàng tháng nhà mình lấy gì chi tiêu? Mẹ mang trả con thế này, con sẽ ly hôn cho vừa lòng mẹ“.

Khi thấy con dâu nhắc chuyện lương cao, đồng thời không sợ ly hôn, mẹ chồng tôi thấy vậy liền thay đổi sắc mặt. Bà không còn cao ngạo mà có phần nịnh nọt, xin lỗi con dâu, ông bà thông gia. Bà nói chỉ là để “dọa” con dâu để làm tốt hơn việc nhà, không đi làm về muộn nữa… chứ không có ý định trả hẳn hay là bắt con ly hôn. Mẹ chồng nói tôi về nhà, nhưng tôi không chịu, tôi gọi chồng qua đón.

Từ hôm đó đến nay chồng, mẹ chồng gọi điện năn nỉ tôi về, nhưng tôi chưa chịu. Tôi rất sợ về lại nhà chồng nên còn đắn đo không biết nhân cơ hội này có nên rủ chồng ra ngoài ở riêng? Nếu như mẹ chồng tôi vẫn ghét bỏ con dâu, tôi có nên nghĩ đến ly hôn? Hãy cho tôi lời khuyên!