(Dân trí) – Vợ gọi điện bảo cô ấy vừa đi khám, phải về ngay cho kịp “giờ vàng” để dễ có con. Tôi nghe thế, vội vàng xin nghỉ sớm, lao ngay về nhà. Tôi vừa dựng xe, vợ đã chạy ra lôi vào phòng.
Tôi năm nay 31 tuổi, vợ tôi 33 tuổi. Vợ vốn là bạn thân của chị họ tôi. Để cưới được vợ tôi, kể ra đúng là một đoạn trường đầy khổ ải. Bởi ngày trước, vợ chê tôi ít tuổi hơn, không cho cơ hội. Cũng may tình yêu và sự kiên trì của tôi đã được đền đáp.
Cưới nhau hai năm, dù không dùng biện pháp tránh thai, vợ tôi vẫn không mang bầu. Hai vợ chồng dắt nhau đi khám, bác sĩ kết luận, sức khỏe sinh sản hai vợ chồng bình thường. Tuy nhiên, việc chung sống với nhau hai năm mà không có thai được coi là hiếm muộn.
Thay đổi bắt đầu từ trên bàn ăn, món nào nên ăn nhiều, món nào tuyệt đối không, tôi không cần nhớ, chỉ cần ăn theo thực đơn vợ đưa ra là được. Cô ấy còn mang về nhà đủ loại thuốc bắt tôi uống. Tôi không còn được phép ăn những món mình thích, uống những thứ mình mê.
Tôi đã quá mệt mỏi với việc “yêu” cũng phải đúng giờ (Ảnh minh họa: Freepik).
Việc ăn uống khó khăn nhưng cố thì vẫn cố được, riêng việc chăn gối mới là vấn đề. Theo tư vấn của bác sĩ, để tăng khả năng thụ thai, vợ tôi cần đi “soi trứng”, “canh trứng”, căn đúng thời điểm “trứng rụng” thì tỷ lệ thành công mới cao. Chuyện “thân mật” vì thế cũng phải đúng ngày, đúng giờ, không thể tùy tiện như trước.
Thử hỏi, một người đàn ông 30 tuổi đang sung sức như tôi, làm sao chịu được mỗi tháng chỉ được “gần” vợ một lần vào đúng một ngày đó được. Việc mỗi tối hai vợ chồng chỉ có thể nằm nói chuyện, ôm nhau rồi ngủ khiến tôi khó chịu.
Vợ động viên tôi, muốn có con thì phải chịu khó. Cô ấy đã 33 tuổi, trong khi y học khuyến cáo phụ nữ không nên sinh con sau tuổi 35 vì gặp nhiều nguy cơ không tốt. Nếu không cố gắng có con sớm, “mỗi cái tuổi nó đuổi xuân đi”, việc sinh con càng trở nên khó khăn gấp bội. Tôi là đàn ông không vấn đề gì nhưng phụ nữ thì khác.
Không phải tôi không hiểu những gì vợ nói. Tôi biết nỗi khát khao của vợ, bản thân tôi cũng mong sớm có con. Nhưng tôi cảm giác vợ tôi đang tự gây áp lực cho cả hai vợ chồng.
Sợ nhất là mỗi tháng, khi đến chu kỳ, nhìn nét mặt thiểu não của vợ là tôi biết mọi chuyện không như mong đợi. Nhưng cô ấy chỉ buồn có một ngày thôi, sau đó lại ai mách gì ăn nấy, ai bảo kiêng gì kiêng nấy.
Có hôm đang ở cơ quan, vợ gọi điện bảo cô ấy vừa đi “soi trứng”, phải về ngay cho kịp “thân mật đúng giờ vàng” để dễ có con. Tôi nghe thế, vội vàng xin sếp nghỉ sớm lao ngay về nhà. Vừa dựng xe, vợ đã chạy ra lôi ngay vào phòng.
Nói thật, trong tình cảnh như thế, chẳng có người đàn ông nào có cảm xúc để làm “chuyện ấy” một cách dễ dàng, dù tôi đã rất cố gắng. Không chỉ một lần vợ tôi như vậy mà nhiều lần. Tình hình cứ lặp đi lặp lại khiến tôi bắt đầu mệt mỏi.
Tôi bảo vợ, hai vợ chồng đều không có vấn đề gì, chỉ là số muộn con. “Con cái là lộc trời cho”, ông bà ta đã nói vậy, muốn nhanh cũng không được. Việc thụ thai muốn thuận lợi, yếu tố quan trọng là tinh thần phải thoải mái. Đằng này, hai vợ chồng lúc nào cũng căng thẳng như đợi lệnh đi đánh trận vậy thì khó lắm.
Tôi đề nghị vợ hãy để mọi thứ tự nhiên, ăn những gì mình thích, “yêu” những khi mình muốn. Hãy sống thoải mái và bình thường, lúc nào có con cũng được, đừng tự gây áp lực cho mình nữa.
Đáp lại, vợ tôi chỉ khóc, nói rằng: “Áp dụng theo khoa họa, y học còn chẳng ăn thua, nữa là mặc kệ. Để vài năm nữa, cô ấy qua tuổi sinh nở, liệu tôi có còn muốn gắn bó nữa không hay lại tìm người khác để sinh con nối dõi?”. Tôi biết ý vợ như vậy, mình có nói gì cũng bằng thừa nên cũng không muốn nói nhiều nữa.
Sáng hôm qua, tôi đến cơ quan, đang chuẩn bị tài liệu để báo cáo cho cuộc họp sắp diễn ra thì vợ gọi. Cô ấy nói vừa đi siêu âm, bác sĩ nói sắp đến giờ đẹp, giục tôi mau xin nghỉ về nhà, cô ấy cũng đang trên đường về rồi.
Tôi nghe xong, trả lời rằng công việc đang bận không thể về rồi tắt máy, bấm luôn nút tắt nguồn. Cuộc họp sắp diễn ra, tôi là người báo cáo tình hình và tiến độ dự án, không thể vắng mặt. Kết quả, chiều hôm đó về nhà, tôi thấy vợ nằm bẹp trên giường, hai mắt sưng húp.
Cô ấy dằn dỗi hỏi tôi: “Chỉ có anh biết chán, em không biết chán à? Chỉ có anh mệt mỏi và áp lực, còn em thì không à? Anh nghĩ em thích làm những chuyện như thế lắm à?”. Tôi chỉ biết im lặng, không biết nói gì, cũng không muốn nói gì.
Hai ngày qua, vợ chồng tôi không nói chuyện. Không khí trong nhà ngột ngạt, u ám. Tôi chỉ sợ rằng, chưa đợi được đến lúc có con thì tình cảm vợ chồng đã hao mòn.
Tôi muốn tỏ rõ động thái của mình, không muốn chạy theo vợ mình nữa, cứ mặc kệ, mọi chuyện đến đâu thì đến. Nhưng nếu làm như vậy thì có quá đáng với vợ hay không?