Bà nói: “Chồng cũ tôi là tỷ phú, có hai bằng tiến sĩ. Tôi tình cờ gặp và có một đứa con với ông. Ông ấy có một bằng tiến sĩ Kinh tế ở Pháp và một bằng tiến sĩ Luật ở Tòa án quốc tế.
Chồng cũ bảo tôi rằng: Một người nghệ sĩ tài danh mà trình độ học vấn không bằng sự nổi tiếng là một bi kịch. Bạn là một nghệ sĩ tài danh của cải lương nên tôi muốn bạn hoàn thiện chuyện học hành cho thật tốt. Sau này bạn cũng lấy điều đó làm gương cho con cái của mình.
Nhờ ông chồng tỷ phú có hai bằng tiến sĩ đó mà tôi mới biết tới trường The royal academy of traumatic ở London để đi học ở đó. Không có ông ấy thì đến tên trường tôi còn không biết.
Ví dụ, ai tặng cái xe tôi cũng tháo ra bằng được dù ráp lại không được. Tôi muốn tháo ra xem bên trong xe có gì mà lại chạy được. Tôi muốn rằng, mình phải đi trên đời bằng đôi chân và cái đầu.
Tôi không được trách ai, không được so sánh mình với người khác. Để làm được điều đó chỉ có cách đọc sách. Tôi học được một câu rằng, sống trong thời đại loạn chỉ có sự minh triết mới giữ được thân, hay tất cả mọi việc trên đời đều thay đổi, chỉ có sự đổi thay là không thay đổi. Tôi ghi lại những câu đó để thuộc lòng.
Tôi dặn mình không được bất ngờ, sợ hãi mà phải thấy sự bất ổn mới là bản chất của cuộc sống. Tôi bắt mình phải tin điều đó để chịu được mọi thứ của cuộc sống”.