Chị 39kg cõng em 60kg leo 3 tầng cầu thang

Cách đây gần 10 năm, câu chuyện người chị gái tên Trần Thị Xuân (hiện 33 tuổi, ở huyện Hoài Đức, Hà Nội) ngày ngày cõng em trai là Trần Tuấn Anh (27 tuổi) đi học, rồi đi làm đã khiến nhiều người xúc động.

Chị Xuân là con thứ 2 trong gia đình, Tuấn Anh là em út. Từ một cậu bé khỏe mạnh, đến năm lớp 4, Tuấn Anh bỗng đi lại khó khăn, thường xuyên vấp ngã, một bên chân bị teo lại.

Gia đình chết sững khi bác sĩ chẩn đoán Tuấn Anh bị mắc bệnh loạn dưỡng cơ Duchenne bẩm sinh, không có khả năng phục hồi. Từ năm lớp 7, Tuấn Anh bị liệt hoàn toàn dù đã được gia đình cố gắng chạy chữa.

Không đi lại được không có nghĩa là tất cả mọi thứ khép lại với Tuấn Anh. Bởi chàng trai may mắn có một người chị gái yêu thương hết lòng, sẵn sàng hy sinh nhiều thứ để trở thành đôi chân của em.

Gặp lại người chị 10 năm cõng em bại liệt đi học: Tưởng hái được quả ngọt, ngờ đâu biến cố chồng chất- Ảnh 1.

Hình ảnh chị Xuân cõng em trai từng khiến nhiều người xúc động.

Chị gái lớn đi học đại học xa nhà nên chị Xuân đảm nhiệm việc chăm sóc Tuấn Anh. Hàng ngày, chị cõng Tuấn Anh đến trường, ròng rã suốt 10 năm trời.

Năm 2015, Tuấn Anh thi đỗ Đại học Quốc gia Hà Nội. Chị Xuân xin nghỉ công việc văn phòng để hàng ngày cõng Tuấn Anh đi học. Trong lúc đợi em trai học trên giảng đường, người chị gái tranh thủ nhận làm các công việc part time ở xung quanh trường như: Dọn dẹp theo giờ, bưng bê ở quán cafe,…

Thời điểm ấy, chị chỉ nặng 39kg còn Tuấn Anh nặng 60kg. Thế nhưng thân hình nhỏ nhắn ngày nào cũng cõng em lên lớp học ở tận tầng 2, tầng 3. Trên đường đi, những câu chuyện của 2 chị em đã giúp chị Xuân có thêm động lực để đồng hành với em dù có lúc, chị nghĩ mình không còn sức lực bước tiếp.

Chị Xuân kể, mệt nhất là lúc cõng em lên tầng 3 ở giảng đường vì cầu thang dốc, phải nghỉ 2 lần mới lên được đến nơi. Trời mưa là nỗi sợ của hai chị em bởi dễ bị ngã. Và thực tế là hai chị em đã bị ngã vào trời mưa rất nhiều lần.

Năm thứ 3 Đại học, Tuấn Anh đi thực tập. Buổi sáng, chị Xuân cõng em đi thực tập, đợi em ăn trưa tại công ty rồi buổi chiều lại cõng em về trường học. Thực tập xong, chàng trai trẻ được nhận vào làm luôn tại công ty. Chị Xuân vẫn cần mẫn ngày 2 chiều đưa đón em đi làm.

Gặp lại người chị 10 năm cõng em bại liệt đi học: Tưởng hái được quả ngọt, ngờ đâu biến cố chồng chất- Ảnh 2.

Chị Xuân hiện đã là một người phụ nữ 33 tuổi, có gia đình riêng và vẫn là người chăm sóc em trai mỗi ngày.

Khi lập gia đình, chị Xuân thuyết phục chồng ở nhà ngoại để có thể tiếp tục đưa đón em đi học. Chồng chị Xuân đồng ý, cảm thông, ủng hộ vợ.

Biến cố liên tục ập đến

Khi Tuấn Anh tốt nghiệp và có công việc lập trình viên với mức lương gần 10 triệu đồng/tháng, những tưởng là lúc hai chị em đã hái được quả ngọt sau bao nhiêu năm vất vả thì không ngờ biến cố khác lại xảy đến. Đó là ngày mà chị Xuân nhận tin con trai tên Hoàng Minh mắc bệnh ung thư và bị mù vĩnh viễn khi mới 5 tuổi.

Sau khi con ngủ một giấc dậy thì có nói với tôi là: “Mẹ ơi sao lại tắt hết đèn thế?”. Câu nói của con khiến tôi ngỡ ngàng, không nghĩ là mọi thứ đến với con quá nhanh như vậy. Vì tôi vẫn đặt niềm tin rằng sau khi truyền hóa chất thì con sẽ nhìn thấy lại được.

6 tháng sau con vẫn không nhìn thấy. Các bác sĩ kết luận cháu không còn khả năng nhìn thấy được nữa. Lúc đó tôi suy sụp, mọi niềm tin đã không còn.

Mất 1 tuần, tôi mới nghĩ là bây giờ nên làm thế nào để con được phát triển như các bạn? Tôi tìm hiểu, tham gia nhiều hội nhóm dành cho hội người khuyết tật. Tôi thấy các anh chị khuyết tật vẫn làm được thì tại sao mình lại không cho con mình làm được như người ta?

Tôi tìm hiểu và cho cháu vào học Trường Nguyễn Đình Chiểu. May mắn là con được đi học, phát triển đúng với độ tuổi của mình”, chị Xuân kể.

Gặp lại người chị 10 năm cõng em bại liệt đi học: Tưởng hái được quả ngọt, ngờ đâu biến cố chồng chất- Ảnh 3.

Hoàng Minh chăm học, tình cảm, lạc quan, đam mê âm nhạc.

Gặp lại người chị 10 năm cõng em bại liệt đi học: Tưởng hái được quả ngọt, ngờ đâu biến cố chồng chất- Ảnh 4.

Chị Xuân như một người bạn đồng hành cùng con trai.

Đến hiện tại, Hoàng Minh đã học lớp 4. Cậu bé rất tích cực, lễ phép, chăm học. Chị Xuân nhớ, có lần đi học về, Minh hỏi mẹ: “Mẹ ơi con bị mù à? Các bạn bảo con bị mù”. Người mẹ nén nghẹn ngào, giải thích cho con hiểu.

Tôi bảo con, các bạn đi học, đá bóng, học vẽ,… thì Minh có làm được không? Con trả lời là có. Tôi nói vậy con thấy mình có khác biệt gì với các bạn không? Các bạn làm được, con cũng làm được, nên con không cần bận tâm quá nhiều về việc nhìn thấy hay không nhìn thấy mà hãy nỗ lực với điều con muốn”, chị Xuân nói.

Người mẹ không đặt nặng việc con phải học giỏi hay gì khác mà chỉ muốn con khám phá bản thân, khám phá việc học. Bố mẹ sẽ luôn là người bạn đồng hành cùng con phát triển. Hoàng Minh đặc biệt có đam mê với âm nhạc từ nhỏ. Cậu bé chơi piano rất hay, tiếng đàn của con là niềm vui, động lực giúp chị Xuân vượt qua khó khăn.

Lại nói về Tuấn Anh, năm 2021, di chứng của covid-19 đã khiến Tuấn Anh bị liệt cơ thở, phải nằm một chỗ, dùng máy thở cả đời. Cuộc sống của Tuấn Anh giờ đây chỉ ở trên giường, thân hình ngày càng gầy gò, chân tay teo lại. Hàng ngày, chị Xuân và mẹ cùng nhau chăm sóc cho em trai từ ăn uống đến vệ sinh cá nhân.

Tuấn Anh từng tuyệt vọng đến mức không thiết sống, nhưng giờ đây, chàng trai trẻ đã quen và chấp nhận sự thật, lạc quan nói: “Sống này nào thì mình tích cực ngày ấy”.

Dù phải nằm một chỗ nhưng Tuấn Anh vẫn tìm cách giúp đỡ chị. Anh lập một trang Fanpage để đăng bài tìm khách sửa chảo chống dính giúp chị gái kiếm thêm thu nhập.

Gặp lại người chị 10 năm cõng em bại liệt đi học: Tưởng hái được quả ngọt, ngờ đâu biến cố chồng chất- Ảnh 5.

Tuấn Anh giờ phải nằm một chỗ, dùng máy thở cả đời.

Biến cố chồng chất nhưng chị Xuân bảo, gia đình chị luôn tâm niệm một điều: “Rồi ngày mai trời sẽ lại sáng. Và mọi người đều động viên nhau hướng về phía trước”. Từng có lúc tuyệt vọng nhưng khi mọi chuyện qua đi, chị Xuân lại cảm thấy bản thân và gia đình vẫn còn rất may mắn.

Hàng ngày, chị Xuân đi làm nửa ngày, nửa ngày nghỉ ở nhà. Ông xã làm việc ở gần trường của Hoàng Minh để tiện đưa đón con. Mỗi 2 tháng, Hoàng Minh đi khám định kỳ 1 lần.

Sau ngần ấy năm trôi qua, chị Xuân vẫn không có dự định riêng cho bản thân. Chị chỉ mong Tuấn Anh và Hoàng Minh có sức khỏe. Ngày mai trời lại sáng và mọi khó khăn sẽ đi qua. Chị tin, khi mình mất đi cài này thì sau đó, ông trời sẽ bù đắp cho chị niềm vui lớn hơn.