Lấy nhau đã 7 năm nay, vợ chồng tôi cũng có 2 con trai nhỏ. Chồng làm xây dựng còn tôi là nhân viên công sở. Thu nhập của 2 đứa một tháng cũng được khoảng 30 triệu đồng. Sau 7 năm làm lụng tích cóp, từ 2 bàn tay trắng, năm ngoái chúng tôi đã mua được căn chung cư 70m2 mà không phải vay mượn đồng nào của bố mẹ, người thân. 

Sau khi mua nhà xong, không phải áp lực chi tiêu tiết kiệm nữa nên tiêu pha trong nhà cũng thoải mái hơn. Vợ chồng lại bắt đầu để dành tiền có 1 khoản phòng thân hoặc đầu tư sau này. Bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ tôi ở quê vẫn tự lo được chưa cần sự hỗ trợ của con cái.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Nhà chồng tôi có 2 anh em trai đều ở Hà Nội. Ông bà nội đều là nhân viên xí nghiệp điện nước đã về hưu nên có khoản lương hưu dù không nhiều. Ngoài ra ở nhà, ông bà cũng túc tắc bán cửa hàng tạp hóa nhỏ bởi thế vẫn có đồng ra đồng vào. Mỗi khi về quê chơi, tôi cũng thường biết ý mua quà bánh rồi biếu bố mẹ chồng 1-2 triệu thuốc thang bồi bổ.

Còn bố mẹ đẻ tôi thì nghèo hơn. Do ông bà chỉ ở nhà làm ruộng nên không có lương hưu nhưng không muốn phiền lụy con cháu nên dù hơn 60 tuổi vẫn hàng ngày ra đồng cấy gặt, trồng hoa màu và chăn nuôi lợn, gà để bán. Nhờ vậy họ cũng vẫn đủ sống dù không thật dư dả. Vậy nhưng mỗi lần con gái, con rể về chơi, có cái gì ngon nhất ông bà cũng để phần, lúcg về lại còn dúi cho cháu ngoại 500 ngàn hoặc 1 triệu nhét lợn.

Khi cuộc sống đang bình yên như vậy thì dịch bệnh ập đến. Cửa hàng tạp hóa ở quê của bố mẹ chồng tôi phải đóng cửa. Suốt 3 tháng nay chắc sốt ruột quá nên chồng bắt vợ gửi về quê cho ông bà nội 5 triệu/tháng để hỗ trợ mùa dịch. Nhưng với nhà ngoại thì chồng im thít không thấy nói năng gì đến việc biếu xén.

Tôi cũng chẳng phải là người quá so đo với chồng chuyện tiền nong. Bố mẹ nào chẳng là bố mẹ, nhưng có điều tôi bất bình vì anh chỉ biết lo cho người nhà mình còn bố mẹ vợ thì chẳng quan tâm đến. Trong khi đó, nếu so sánh, cuộc sống của ông bà ngoại còn khó khăn hơn nhiều mà họ chưa đòi hỏi hay kêu ca gì. Thậm chí thương con rể, con gái đang phải ở nhà giãn cách, bố mẹ tôi ở quê còn gửi cho rất nhiều rau củ quả, thịt cá để các con không phải ra chợ mua bán.

Hôm qua cuối tháng, chồng lại giục tôi chuyển khoản về hỗ trợ cho ông bà nội. Nghĩ tới bố mẹ mình, tôi đề nghị cũng gửi 3 triệu. Vậy mà chồng tôi nhăn mặt bảo:

“Từ từ xem đã, cứ gửi cho ông bà nội trước đi. Giờ dịch giã cái gì cũng khó khăn nên nhà mình phải có quỹ dự phòng. Em làm dâu là phải biết lo cho bên chồng”

Thấy chồng quá đáng quá, tôi bực mình:

“Em lo hết bên nhà chồng, còn bố mẹ đẻ thì vứt ra đường cho thiên hạ lo à? Anh đòi vợ phải hiếu thảo gửi cho nhà nội 5 triệu/tháng, vậy thử hỏi anh là con rể đã biếu bố mẹ vợ được đồng nào chưa?”.

Nghe vợ nói mà chồng tôi tái mặt. Thật chứ, từ hôm nay tôi cũng sẽ gửi 5 triệu về quê hỗ trợ ông bà ngoại mặc chồng có đồng ý hay không.

hình ảnh