Tôi đang chán ngấy cuộc sống của chính mình thì tự nhiên lại có đứa nhảy vào muốn thay thế chỗ để gánh mọi tội nợ mọi người ạ nên mừng đến rơi nước mắt đây.

Trước đây tôi với chồng lấy nhau không phải vì yêu đâu. Khi đó hai đứa đang chia tay người yêu nên chán nản. Bọn tôi đều hiểu hai đứa chỉ là lấp chỗ trống cho nhau. Nhưng hồi đó tôi lỡ có bầu nên đành miễn cưỡng cưới thôi.

Lúc đầu gia đình chồng cũng khá, gọi là có của ăn của để. Nhà chồng có một xưởng vàng bạc đá quý, trước thì bố mẹ anh cùng buôn bán. Nhưng sau đó chồng tôi học đại học ra lông bông không xin được việc thì về thay ông bà trông coi cửa hàng.

Anh làm ăn kiếm cũng được, mấy năm trước gia đình tôi sống khá sung túc, vui vẻ. Thế nhưng cách đây 4 năm mẹ chồng bị đột quỵ, dù chữa trị toàn loại thuốc tốt nhất nhưng bà vẫn bị liệt nửa người, xác định là nằm đó cả đời chứ không dậy đi lại được nữa.

Hết mẹ chồng lại đến bố chồng tôi. Năm ngoái ông phát hiện ra bị mắc bệnh ung thư gan. Lúc này tiền kiếm được chỉ lo chữa bệnh cho hai ông bà cũng phát ốm lên rồi. Mẹ chồng thì khó tính, nhất định không cho thuê giúp việc chăm sóc mà lúc nào cũng chỉ định tôi:

hình ảnh

“Con dâu giúp mẹ, chứ mẹ chẳng ưng ai cả”

Thấy thế chồng tôi bảo:

“Thôi em nghỉ việc ở nhà chăm ông bà luôn thể đi, tiền anh khắc tự kiếm, chứ giờ thuê giúp việc về cũng hết từng đó, mà ông bà lại cằn nhằn suốt”

Tôi suy đi tính lại đành nghe theo chồng, tạm nghỉ việc ở nhà chăm sóc ông bà. Mẹ chồng tôi thì nằm một chỗ nhưng ăn vẫn khỏe, cằn nhằn cũng khỏe, người cứ tăng cân lên, còn tôi thì gầy gò, một mình vần bà để vệ sinh, thay chăn ga, cho bà ăn cũng mất cả buổi. Còn bố chồng thì hom hem, dạo này còn thường hay bị ngất, tôi cứ phải trực 24/24 lỡ ông làm sao còn gọi xe đưa đi cấp cứu luôn.

Đã thế đợt trước vợ chồng tôi phải vay mượn mấy trăm triệu để đưa bố chồng đi nước ngoài chữa bệnh, đến giờ lãi mẹ đẻ lãi con, cứ mấy ngày người bên ngân hàng lại đến làm việc. Chồng gần như là trốn luôn nên tôi cứ phải đứng ra lo mọi việc. Thật sự mệt mỏi, nhiều lúc chỉ muốn được nằm ngủ một giấc không phải suy nghĩ gì nhiều các mẹ ạ.

Thế mà tuần trước, tôi đang chuẩn bị đi chợ thì có một cô gái còn rất trẻ đến bấm chuông. Cô ta vênh váo tự giới thiệu mình là bồ của chồng tôi. Tôi há hốc mồm miệng, lâu nay mải mê chăm sóc gia đình nên chẳng để ý đến thái độ của chồng, cứ tưởng anh ta cũng lo toan như tôi nên tình cảm vợ chồng đi xuống thôi. Thế nhưng hóa ra là anh ta có bồ ở bên ngoài. Cô ả vênh váo:

“Anh Thắng bảo chán vợ rồi, đằng nào anh chị chẳng ly hôn, có khi tôi chuyển luôn về đây sống, làm bà cả thay chị cũng được đó”

Sau vài phút định thần, tôi niềm nở bảo:

“Mời em cứ tự nhiên”

Tôi đưa cô ta vào nhà, chỉ mẹ chồng liệt nằm ở trên giường và bố chồng hom hem ngồi ở ghế:

“Nếu cô chịu được nhiệt thì xin mời, tôi nhường luôn cho cô cả căn nhà này.”

Rồi tôi bảo bố mẹ chồng:

“Bố mẹ đừng có sốc nhé, đây là bồ của anh Thắng, từ hôm nay cô ấy sẽ thay con chăm sóc bố mẹ.”

Tôi nói rồi đi lên phòng, thu dọn đồ đạc đón hai đứa con về bà ngoại nghỉ ngơi. Chưa được 2 ngày chồng đã gọi điện rối rít:

“Em ơi, anh xin lỗi, em về nhà đi, bố mẹ đang mong em lắm”

“Gọi bồ của anh đến mà chăm”

Tôi chỉ nói 1 câu rồi tắt máy, chồng tốt thì tôi phúc đáp lại, nhưng đằng này chẳng ra gì đừng mong tôi dại dột về đó hầu hạ nhà anh ta thêm lần nào nữa.