Đến giờ tôi mới thấy, đúng là lòng tham của con người vô đáy thật. Nhiều người cứ mang tiếng là có tiền, ra ngoài dùng hàng hiệu, ngồi xe sang. Vậy mà ngay cả với anh em ruột thịt cũng chẳng đối xử tốt được một chút. 

Nhà tôi chỉ có 2 anh em. Từ nhỏ đến lớn, anh em tôi sống với nhau rất đoàn kết, chẳng bao giờ lời qua tiếng lại. Mẹ tôi cũng luôn dặn, nhà không có đông người, anh em phải đùm bọc nhau mà sống. Chính vì thế nên khi tôi lên đại học, anh trai là người nuôi ăn ở và lo toan chi phí sinh hoạt. Anh còn bảo tôi không phải đi kiếm tiền sớm làm gì cho vất vả, mọi thứ cứ để anh lo.

Vậy mà chẳng hiểu sao khi có vợ vào, anh tôi lại chỉ biết nghe lời vợ. Chỉ vài tháng sau khi cưới, chị dâu đã gọi tôi đến nhà để nói chuyện tiền nong. Có lẽ vì tiếc tiền nên chị ấy mới bảo:

Mượn tôi 2 lượng vàng, giờ chị dâu đem trả 85 triệu khiến tôi tức tái mặt

“Anh chị vẫn phải có trách nhiệm nuôi em ăn học. Nhưng chị thấy em đến năm cuối rồi, cũng nên tìm một công việc nào đó để làm. Thứ nhất là làm quen với công việc trước khi ra trường. Thứ hai là tích lũy thêm kinh nghiệm để sau này em đi xin việc dễ dàng hơn. Chị là người đi trước nên chị biết, không phải cứ học giỏi là sẽ có lương cao hơn những bạn khác đâu”.

Nghe chị ấy nói vậy là tôi hiểu, chẳng qua chị ấy đang tiếc tiền với tôi chứ gì. Sau đợt đó, tôi cũng ra trường đi làm. Lúc mới đầu tháng chỉ vài triệu, mà thanh niên nên không thể thiếu chuyện tụ tập bạn bè được. Thành ra làm được bao nhiêu thì tôi tiêu hết bấy nhiêu. Anh trai thấy vậy nên thi thoảng cũng gửi cho ít tiền để tiêu vặt. Vậy mà đến một ngày, chị dâu tôi biết được. Như lần trước, chị ấy lại chỉnh đốn và nói rằng tốt nhất là tôi nên xem lại cách chi tiêu của mình. Chưa có gia đình mà mỗi tháng đã tiêu cả chục triệu như vậy là không hợp lý. Thế nên những lần sau, khi anh trai cho tiền, tôi có dám nhận nữa đâu.

Nói không phải quá chứ anh tôi kiếm ra tiền, tháng ít cũng mang về cho vợ 1, 200 triệu. Vì thế khi kết hôn, tôi cũng hy vọng anh chị sẽ cho mình một số tiền để làm vốn. Với người khác có thể con số ấy là nhiều nhưng so với anh chị tôi thì có đáng là mấy đâu? Vậy mà cuối cùng, anh chị chỉ trao cho tôi được 5 chỉ vàng. Tôi biết, có lẽ đó là chủ ý của chị dâu nên không trách anh trai. Nhưng nhờ đó tôi cũng hiểu rằng trong ngôi nhà ấy, anh tôi ngoài việc kiếm ra tiền thì gần như chẳng có tiếng nói.

Vợ chồng tôi lúc mới kết hôn cũng chật vật đủ đường. Chồng tôi làm ăn thất bát, nợ nần nhiều nên cưới nhau 3 năm mới gom được ít tiền xây nhà. Lúc làm nhà, tôi chỉ có 300 triệu thôi. Bố mẹ chồng khó khăn nên không giúp được gì cả, còn bố mẹ đẻ thì cho tôi 100 triệu. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có anh trai là có thể giúp được mình. Vậy nên tôi mới gọi cho chị dâu để nói khéo, hy vọng chị ấy sẽ cho mình vay khoảng vài trăm triệu. Đợi mấy năm nữa làm ăn tốt hơn, tôi sẽ trả chứ không bao giờ có ý định xin luôn.

Thế rồi vừa nghe tôi trình bày, chị dâu đã thở dài:

“Em phải lựa cơm mà gắp mắm. Biết rằng nhà cửa là quan trọng nhưng đừng cố quá rồi sau này lại phải còng lưng trả nợ. Anh chị thì không có nhiều. Có điều nếu em cần, chị có thể cho em vay 1 cây vàng. Khi nào có thì trả chị cũng được, chị không cần gấp đâu”.

Vợ luôn miệng kêu hết tiền, tôi giận nên muốn ly hôn thì ngã ngửa khi cô ấy  đưa ra 30 lượng vàng - Góc tâm tình - Việt Giải Trí

Biết rằng một cây vàng ấy chẳng thấm tháp là bao nhưng tôi vẫn nhận. Vì người ta bảo rồi, một miếng khi đói bằng một gói khi no mà. Thời điểm ấy vàng không có giá lắm nên khi tôi bán xong thì chỉ được có 42 triệu. Tính ra cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Mấy năm nay vợ chồng tôi lăn lộn kiếm tiền, mãi cũng trả gần hết nợ. Hôm vừa rồi ngồi nói chuyện, chồng tôi mới sực nhớ ra vàng đã vay của chị dâu nên bảo mua để trả lại. Thật tình thì tôi cũng nghĩ cả rồi. Bây giờ vàng cao thế này, tôi mua 7 chỉ là đủ số tiền lúc trước chị ấy cho vay. Với cả anh chị giàu thế, tính toán gì mấy chục triệu bạc với mình?

Vậy nên hôm qua, tôi mới mang vàng sang nhà anh trai để trả. Lúc đó anh tôi không có nhà, chỉ có chị dâu và 2 đứa cháu. Sau khi lấy vàng ra đếm, chị dâu hỏi tôi còn nợ 3 chỉ à? Tôi mới đáp tính tiền ra thì vẫn như hồi chị ấy cho vay nên mua 7 chỉ. Xem như hai chị em hết nợ.

Vừa nghe đến đó, chị ấy cười nhạt rồi đưa hết số vàng ấy cho tôi mọi người ạ. Chị còn bảo nếu tôi đã có tư tưởng vay mượn như thế thì tốt nhất đừng trả nữa. Còn chị ấy xem như cho con tôi 1 cây vàng kia. Mặc dù nói là cho nhưng giọng hằn học của chị dâu khiến tôi khó chịu quá. Bây giờ chị ấy có tiền, lại dùng đồ hiệu, đi xe sang, thế mà vẫn tính toán ít vàng với tôi hay sao?

Tôi có về kể với chồng, anh bảo tôi đã sai vì không trả đủ 1 cây vàng như lúc đầu. Nhưng tôi thấy mình cũng có lý mà. Bởi ngày đó tôi bán luôn, được có 42 triệu chứ nhiều nhặn gì đâu? Mọi người cho tôi xin lời khuyên với, tôi nên nhận luôn 1 cây vàng đó hay là mua thêm 3 chỉ để trả lại chị dâu cho chị ấy biết mặt đây?