Mẹ chồng chẳng báo trước, bỗng kéo một đoàn người tới nhà tôi. Không chỉ thế, bà còn đánh tiếng nhắc nhở tôi liệu liệu mà thết đãi họ hàng cho tử tế để bà không bị mất mặt.

Xưa nay bố mẹ tôi lúc nào cũng hết mình vì con cái, chỉ cần các con hạnh phúc, vui vẻ là được nên em nhìn đời màu hồng quá sao ấy mọi người ạ! Từ khi cưới Vũ, tôi mới biết có những ông bố bà mẹ quá coi trọng thể diện, rồi ra sức làm những việc mình không thích chỉ để giữ mặt mũi trước thiên hạ! Chẳng giấu gì, bố mẹ chồng tôi đích thị là kiểu đó!

Lấy nhau về, tôi mới hiểu nỗi khổ của chồng mình. Anh lúc nào cũng phải gồng mình lên đáp ứng những yêu cầu có khi còn quá ư vô lý từ bố mẹ.

Ví dụ như việc chúng tôi ở Hà Nội, cách nhà 60km, cứ 1-2 tháng lại về quê lần chứ có phải xa xôi gì. Ấy thế mà lần nào về bà cũng bắt mua quà cho họ hàng, xóm giềng quanh đó.

Ngay khi nghe tiếng xe máy từ đầu ngõ mẹ chồng đã đứng hóng ở cửa. Rồi vừa đỗ xe xịch xuống cái, bà đã gào lên: “Hai đứa về rồi đấy à? Có mua quà gì cho ông bà, cho bé Chít, bé Bin không…”

Chúng tôi ngẩn người. Tôi có mua gì đâu ngoài 2 cân táo Mỹ đóng hộp cho bố mẹ chồng. Chẳng biết chữa cháy thế nào thì Vũ đã bảo: “Ông bà chúng con sang thăm thì mua hoa quả ở quê sau, xách đi đường xa thế mệt lắm. Còn Chít với Bin là cháu nhà hàng xóm mà mẹ… Thi thoảng cho gói kẹo thôi chứ, nào cũng mua, ai tiền đâu!”

Thế là bà kéo hai chúng tôi vào nhà, bắt ngồi xuống ghế rồi giảng giải một hồi. Nào là giờ còn ai túng thiếu gì, quan trọng là có chút quà Hà Nội nó khác chứ về quê mới tò tò ra chợ mua còn gì ý nghĩa. Rồi thì các cụ dạy bán anh em xa mua láng giềng gần, các con đi xa, bố mẹ ở nhà nhờ cậy hàng xóm thì phải có quà có bánh biếu họ. Rồi gì mà không chỉ thể hiện sự quý trọng, việc quà cáp còn thể hiện rằng mình là người hào phóng, giàu có!?

Nghe tới đây thì tôi không đừng được nữa, vội vàng đính chính lại: “Nhưng mẹ ơi, vợ chồng con có giàu đâu. Đang cày cuốc bục mặt ra mà vẫn chẳng mua nổi chung cư này…”

Nào ngờ mẹ chồng tôi lại gắt lên, mắng tôi nhảy vào mồm bà!? Bà lại tiếp tục giảng giải về việc đối nhân xử thế, sống thế nào để bố mẹ còn có mặt mũi ngẩng lên nhìn người ta. Hết chuyện đó, bà lại dành khoảng nửa tiếng sau để ra rả dạy tôi về lễ nghĩa, hành động nào là nên – không nên với người lớn!

Tận khi bố chồng về đã trưa trời trưa trật mà chưa cơm nước gì thì bà mới tha, bảo hai vợ chồng tôi đi nấu ăn.


Ảnh minh họa: Internet.
Hơn 1 năm trời về làm dâu, tôi đã nhiều lần nói Vũ phải “bật” lại mẹ đi. Không thể để bà cứ tác oai tác quái thế mãi được. Vì vợ chồng tôi còn làm công ăn lương, chi tiêu dè sẻn trên này dành tiền mua nhà, ấy thế mà hễ về quê lại đi bay 3-5 triệu quà cáp, biếu xén người này người kia! Nhưng Vũ nói chuyện nghiêm túc với mẹ chồng mấy lần mà chẳng ăn thua…

Phải cho tới hôm cuối tuần vừa rồi, mẹ chồng mới sửng sốt trước hành động cực phũ của tôi và Vũ.

recommended by

Sức Khỏe Nam Giới
Lấy lại bản lĩnh đàn ông với thủ thuật ít ai ngờ. Nên đọc!
Tìm hiểu thêm

Chả là vợ chồng tôi mới mua 1 căn chung cư cũ ở khu ngoại thành, nhưng đường xá, giao thông cũng thuận tiện. Quan trọng là giá rất ổn, lại được chủ cũ để cho gần hết các nội thất cơ bản, chỉ việc dọn tới ở. Gom góp các khoản tiết kiệm, rồi vay mượn bạn bè, họ hàng bên ngoại chúng tôi cũng có được khoảng 700 triệu (Bên nội ai cũng từ chối, chỉ có đâu 2 nhà cho vay tổng 25 triệu), còn đâu chị chủ cũ cho trả góp trong vòng 3 năm.

Thế mà hôm chúng tôi chúng tôi vừa dọn tới ở được ít ngày, chưa kịp làm tiệc tân gia hay gì thì mẹ chồng chẳng nói chẳng rằng dẫn 1 đoàn khoảng chục người họ hàng tới chơi. Đáng nói là 2 bác cho vay tiền thì không tới, mà toàn những bà tám lắm, hay buôn cùng mẹ tôi ghé thăm.

Lúc tôi mở cửa, nhìn đoàn người ồn ào trước mặt mà sửng sốt lắm. Mời họ vào nhà, chưa kịp để cả đoàn yên vị thì mẹ chồng đã nói 1 câu phủ đầu: “Mẹ dẫn các dì lên tham quan nhà 2 đứa, tối nay liệu liệu nấu nướng gì cho linh đình nhé!”

Nghĩ tới việc nấu nướng, dọn dẹp, rồi chuẩn bị chỗ ngủ nghỉ cho ngần ấy con người mà tôi hoảng. Lúc này, tôi đứng dõng dạc lên thưa gửi rất nhẹ nhàng: “Mẹ và các bác, các dì lên đúng lúc quá! Chúng con chuyển được tới đây xong trong người chẳng còn một đồng, ai có thể vay chúng con vay cả rồi, chỉ còn mấy bác, mấy dì đây là chưa thôi ạ!”

Rồi tôi hích tay Vũ để anh đứng ra nói, anh cũng vội vàng hùa theo: “Chúng con đang giai đoạn khó khăn, mọi người lại lên tận nhà cho mượn tiền thì chúng con biết ơn lắm ạ”.

Mẹ chồng tôi tái mặt, kéo 2 đứa vào phòng riêng nạt nộ. Nhưng Vũ thẳng thắn bảo bà là chẳng có đồng nào thì làm gì tổ chức nổi tiệc tân gia.

Mẹ chồng vẫn ra sức thuyết phục rằng đã mời lên thăm nhà mới, chúng tôi phải tiếp đón để họ hàng nhìn bà mà nể phục, ngợi khen. Nhưng Vũ vẫn từ chối: “Chúng con không có thật. Bao năm qua mẹ cứ khiến con phải sống là “con nhà người ta” kiểu mẫu để đi khoe mẽ, con mệt lắm. Con cũng thích chơi điện tử, thi thoảng cúp học, rồi chép bài những môn con không thích như mấy thằng bạn. Mẹ đừng lúc nào cũng thể diện với mặt mũi nữa, mấy cái đó có mài ra mà ăn được không? Còn hôm nay khách mẹ mời lên, mẹ không muốn mất mặt thì mẹ tự mời đi ạ.”

Mẹ chồng tôi tái mặt, đứng chết trân giữa phòng ngủ mãi. Còn vợ chồng tôi thấy cũng thương nên vẫn mua đồ về làm một mâm cơm gia đình thịnh soạn hơn 1 chút xíu thết đãi họ. Mẹ chồng tôi thì sau đó cũng được khen, nhưng không thấy bà hả hê như bình thường. Có lẽ bà cũng đang nghĩ về những điều con trai nói.