Tôi chẳng nhớ lúc đó có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn quên sạch. Cho đến hôm sau, mở mắt ra cứ nghĩ là hôm qua mình đã về nhà rồi.
Kết hôn được 4 năm nay, cuộc sống hôn nhân của tôi có thể coi là tạm ổn. Hai vợ chồng mới sinh được một bé trai đầu lòng, vợ làm công việc bình thường vì tôi muốn cô ấy dành nhiều thời gian cho gia đình, chăm sóc chồng con.
Hàng tháng cô ấy lấy lương ra chi tiêu, còn thiếu đâu thì tôi bù thêm. Công to việc lớn trong nhà, chuyện mua nhà mua xe sau này cũng là tôi chịu trách nhiệm. Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm là vậy.
Tôi chẳng nhớ lúc đó có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn quên sạch. Cho đến hôm sau, mở mắt ra cứ nghĩ là hôm qua mình đã về nhà rồi. Khi nhìn đến khung cảnh xung quanh tôi mới chết ngất khi nhận ra đây là bệnh viện. Cả người ê ẩm đau đớn như muốn đứt lìa thành từng khúc. Nhìn xuống cánh tay mình thì thấy bó bột cứng đờ trắng phau khiến tôi hốt hoảng.
Quanh giường bệnh tôi chẳng có ai cả. Có hai bệnh nhân cùng phòng, tôi hỏi thì họ bảo mẹ tôi đã ra ngoài mua đồ ăn rồi. Trong lòng rối bời mông lung không biết đã có chuyện gì xảy ra, hơn nữa vợ tôi đâu? Sao mẹ tôi từ quê phải lên chăm con trai thế này?
Vừa hay mẹ mang bữa sáng về. Qua lời mẹ kể tôi mới chết đứng khi biết sự việc xảy ra ngày hôm trước. Không thể ngờ nổi là trong cơn say tôi lại tiết lộ một bí mật tày trời với vợ và bố mẹ vợ. Cũng bởi thế mới dẫn đến cơ sự này.
Bình thường tôi đi làm lương 40 triệu nhưng nói dối vợ là lương 18 triệu. Mỗi tháng chỉ đưa cho cô ấy thêm tiền chi tiêu vừa khít, không thừa thãi, kẻo cô ấy lại tiêu hoang hoặc dấm dúi mang về nhà đẻ. Còn lại tôi cất đi tiết kiệm riêng, nói dối vợ là bây giờ dịch bệnh lương thưởng giảm sút.
Vừa rồi bố vợ bị ốm cần tiền phẫu thuật lên đến hơn 100 triệu. Nhà vợ có 2 chị em, em trai cô ấy đang học đại học năm cuối chưa làm ra tiền. Vợ có lương nhưng không cao lại chi tiêu trong gia đình mất rồi. Cô ấy hỏi tôi có tiết kiệm được đồng nào không thì cho bố mẹ vợ vay, 1, 2 năm nữa ông bà dành dụm được tiền sẽ trả lại.
Có tiền trong tài khoản nhưng từ chối ngay lập tức, cho bố mẹ vợ vay khác gì tặng luôn. Đời nào ông bà trả lại. Mà tôi không có trách nhiệm với bố vợ, chỉ là con rể thôi. Vợ tưởng tôi không có thật nên chẳng trách móc. Sau đó nhà cô ấy đi vay lãi cao để bố vợ chữa bệnh. Chuyện xảy ra cách đây mấy tháng rồi, bây giờ bố vợ đã phẫu thuật xong khỏe lại.
Làm sao ngờ được trong cơn say rượu tôi đã huênh hoang với mấy người cùng mâm rượu là mình có gần 1 tỷ trong tài khoản tiết kiệm. Thực ra tôi nói quá lên chứ số tiền cũng 600 triệu thôi. Tôi nói rõ to, thế là vợ và bố mẹ cô ấy nghe được.
Vợ tức tối lao lên chất vấn, trong cơn say rượu mất lý trí tôi hùng hồn tuyên bố rể chỉ là khách, chẳng có nghĩa vụ gì với nhà vợ cả. Cô ấy muốn biếu tiền bố mẹ thì hãy tự đi mà kiếm, đừng trông chờ ở tôi. Hai vợ chồng cãi nhau nảy lửa, tức quá tôi mới tát cô ấy một cái. Thế là em trai vợ lao lên bảo vệ chị gái, đánh lại tôi tới tấp. Người thì đau ê ẩm, tay bị nứt xương may mà không gãy.
Như thế đã đủ ấm ức và đau khổ rồi, nhưng bức xúc hơn cả là vợ tôi còn đang đòi ly hôn. Chồng bị thương nằm ở viện, cô ấy không thèm chăm sóc cũng không thay em trai xin lỗi anh rể, còn khăng khăng đòi ly hôn. Vợ bảo cô ấy hết lòng vì gia đình không tính toán gì, tôi thì lo sợ thiệt hơn, giấu giếm tiền nong, keo kiệt với nhà vợ.
Tôi không muốn ly hôn vợ đâu, bây giờ phải làm sao để cô ấy tha thứ cho tôi? Đúng là rượu hại chết người rồi!