Mới chỉ một tháng sau khi cưới, Linh, vợ tôi, đã phải đối mặt với một cú sốc lớn: cô ấy bị ung thư cổ tử cung. Thực sự, mọi thứ trở nên tồi tệ khi bác sĩ thông báo rằng cô không còn khả năng mang bầu. Trong khi gia đình tôi, đặc biệt là mẹ, luôn khao khát có cháu nối dõi, tôi cảm thấy như một cái bóng giữa những áp lực đó.
Mẹ tôi, với tâm lý “đích tôn” trong đầu, đã nhanh chóng khuyến khích tôi: “Bỏ vợ cũ, cưới ngay Hạnh đi! Cần phải có cháu trai!” Tôi do dự, nhưng áp lực từ gia đình khiến tôi phải viết đơn ly hôn.
Vào một buổi tối, với đơn ly hôn trong tay, tôi đi lên phòng để đưa cho Linh ký. Khi tôi mở cửa, cảnh tượng khiến tôi chết lặng: Linh nằm bất động trên giường. Trái tim tôi như ngừng đập, mọi thứ xung quanh như bỗng nhiên tắt lịm. Không thể tin được, tôi lao tới, nhưng mọi nỗ lực hồi sức đều vô ích. Cô ấy đã ra đi.
Tôi đứng đó, trong sự tĩnh lặng, với bức đơn ly hôn vẫn còn trên tay. Linh không còn, và tôi đã đánh mất tất cả. Giờ đây, tôi phải sống với nỗi đau không thể nào nguôi ngoai, và bài học đắt giá về sự phản bội mà tôi đã học quá muộn màng. Giữa những giấc mơ về tương lai, chỉ còn lại một khoảng trống vô tận, nơi một tình yêu đã mất mãi mãi.