Khi biết mình mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, tôi đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời. Nhưng điều tôi không ngờ nhất là sự phản bội của chồng. Chỉ một thời gian ngắn sau khi tôi nhận kết quả bệnh án, anh ta đã không ngần ngại tìm đến người phụ nữ khác.
Người phụ nữ ấy – trẻ trung, xinh đẹp, và đầy tham vọng – chẳng hề che giấu ý định chiếm lấy vị trí của tôi trong nhà. Tôi biết cô ta chỉ chờ ngày tôi qua đời để kết hôn và nắm quyền kiểm soát gia đình. Nghĩ đến cảnh con mình phải sống dưới tay một người mẹ kế như vậy, tim tôi quặn thắt.
Một ngày, khi tôi trở về nhà sau đợt hóa trị kiệt quệ, con tôi – đứa trẻ vẫn còn ngây thơ – bất ngờ nói với tôi:
– “Mẹ ơi, cô ấy tốt lắm. Cô đã đưa tiền để mẹ đi viện, bảo rằng mẹ là người quan trọng nhất với con.”
Tôi chết lặng. Những ngày qua, tôi không hề biết số tiền viện phí mà mình nhận được là do cô ta âm thầm bỏ ra. Không phải chồng tôi, không phải bất kỳ người thân nào, mà chính người phụ nữ ấy đã lo liệu trong lúc tôi cần nhất.
Tôi bắt đầu nhìn cô ta bằng một ánh mắt khác. Cô ta không hề tỏ ra thương hại tôi, cũng không làm điều đó để phô trương. Cô chỉ lặng lẽ đứng phía sau, giúp đỡ mà không cần tôi phải biết.
Đêm đó, tôi suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, tôi quyết định làm một việc mà chẳng ai ngờ tới: **viết di chúc để lại toàn bộ tài sản cho cô ấy**.
Trong di chúc, tôi viết:
Khi di chúc hoàn tất, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Tôi không làm điều đó vì yêu quý cô ta, mà vì tôi tin rằng cô ấy sẽ làm được điều mà tôi không còn khả năng làm: bảo vệ và chăm sóc đứa con của tôi.
Đôi khi, sự vị tha không phải là vì người khác, mà là vì những người ta yêu thương. Và tôi, dù đau đớn, đã lựa chọn trao niềm tin cho người phụ nữ mà tôi từng căm ghét nhất.