Tôi và anh Văn đã có một gia đình mà ai cũng ngưỡng mộ. Sau 5 năm kết hôn, chúng tôi có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh, nhà cửa đề huề, cuộc sống tưởng chừng như hoàn hảo. Thế nhưng, phía sau bức màn êm đềm ấy, tôi phát hiện ra anh vẫn có mối quan hệ ngoài luồng. Đau lòng, nhưng tôi giả vờ làm ngơ, phần vì muốn giữ gia đình cho con, phần vì mỗi tháng anh đều chu cấp 100 triệu cho tôi. Có lẽ tôi tự an ủi rằng sự ổn định tài chính có thể khỏa lấp nỗi đau phản bội, nhưng sâu thẳm trong lòng, nỗi buồn vẫn âm ỉ.

Rồi một ngày, trong lúc ngồi tâm sự với mẹ chồng, tôi tình cờ nhắc đến mối quan hệ ngoài luồng của anh. Bà không ngạc nhiên mà chỉ hỏi thêm về người phụ nữ đó, tôi cũng chỉ mô tả sơ qua, không có ý định đẩy mọi chuyện đi xa hơn. Nhưng bỗng bà nhìn tôi chằm chằm, giọng như lạc đi: *“Cô ta… chính là người đã ăn trộm tiền của con năm ấy.”*

chồng cặp bồ : Hất thẳng cốc nước vào mặt cô gái, vợ la om sòm giữa quán:  "Bạn bè chơi với nhau, mày cướp chồng của tao"

Quá khứ bất ngờ bị lật mở. Thì ra năm xưa, chính người phụ nữ này đã lấy trộm một số tiền lớn của gia đình tôi, khiến chúng tôi phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn. Vậy mà bây giờ cô ta lại xuất hiện bên cạnh chồng tôi, tưởng chừng đã xóa sạch mọi lỗi lầm. Càng nghĩ tôi càng tức giận, không thể tha thứ được nữa.

Vài ngày sau, cô bồ biết chuyện tôi đã biết hết mọi bí mật quá khứ, liền đến tận nhà quỳ xuống van xin tôi tha thứ, cầu xin đừng báo công an. Nhưng lúc này, lòng tôi đã như đóng băng. Tôi nhìn cô ta, không còn cảm giác gì ngoài sự căm ghét và khinh thường. Cô ta đã lợi dụng lòng tin của gia đình tôi một lần, và giờ lại phá nát hạnh phúc của tôi thêm lần nữa.

Không một chút mủi lòng, tôi từ chối lời van xin và nói sẽ để pháp luật xử lý. Tôi biết rằng sự tha thứ quá dễ dàng sẽ chỉ khiến mọi chuyện lặp lại mà thôi. Cái giá của sự phản bội không thể nhẹ nhàng đến vậy.