Thảo bước vào bữa tiệc buffet của nhà chồng với tâm trạng lo lắng. Là cô gái Sầm Sơn, lớn lên trong một gia đình bình dị, cô không quen với những nơi xa hoa thế này. Ánh đèn lấp lánh, bàn tiệc dài đầy món ăn thượng hạng khiến cô choáng ngợp. Cô khẽ siết tay chồng, nhưng ánh mắt anh chỉ đầy vẻ động viên.
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện. Rồi một dĩa cua hoàng đế được đặt lên bàn. Thảo hơi khựng lại, lặng lẽ quan sát. Chồng cô quay sang giải thích:
Cô định gắp thì một giọng nói vang lên từ phía đối diện:
“Ơ kìa, lần đầu được ăn à? Gái quê có khác, chắc chưa biết đến món này.”
Câu nói pha chút mỉa mai làm cả bàn bật cười. Thảo cứng người, cảm giác như từng ánh mắt đang xoáy vào cô. Dù chồng cô vội vàng chuyển chủ đề, nhưng nỗi tủi thân vẫn đè nặng trong lòng.
Cả đêm hôm đó, Thảo không ngủ được. Cô thấy tức giận, nhưng không muốn giải thích hay cãi vã. Thay vào đó, cô quyết định âm thầm chứng minh bản thân.
Thảo bắt đầu tiết kiệm. Cô làm thêm giờ, tìm cách đầu tư nhỏ lẻ từ số tiền dành dụm trước đây. Chẳng ai biết cô đang làm gì, chỉ thấy cô ngày càng bận rộn. Ngay cả chồng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ vợ muốn làm quen với cuộc sống thành phố.
Một năm sau, nhân dịp kỷ niệm ngày cưới, Thảo tuyên bố:
“Con muốn mời bố mẹ đẻ đi châu Âu. Vé máy bay và lịch trình con đã chuẩn bị hết.”
Cả nhà chồng sững sờ. Người mẹ chồng từng tỏ vẻ coi thường nay ngạc nhiên không nói nên lời. Họ hàng từng mỉa mai giờ chỉ biết chúc mừng.
Một ngày nọ, người em họ từng mỉa mai cô ngập ngừng hỏi:
“Chị Thảo, chị có thể chỉ em cách tiết kiệm đi du lịch được không?”
Thảo mỉm cười. Cô gái quê ngày nào không còn cần phải đáp trả bằng lời. Chính thành công và sự nỗ lực của cô đã tự mình lên tiếng.