Tôi là một người phụ nữ bình thường, không nghĩ rằng đời mình lại trải qua một cơn bão lớn như vậy. Gần ba năm qua, tôi đã hết lòng chăm sóc anh – người chồng bệnh tật, mắc căn bệnh ung thư gan quái ác. Anh là người đàn ông từng trải, từng thất bại trong hôn nhân trước đó và có hai đứa con riêng. Khi anh ngỏ lời cưới tôi, tôi không đắn đo nhiều, nghĩ đơn giản rằng chỉ cần yêu thương là đủ.
Tôi háo hức cầm sổ đỏ và di chúc đến văn phòng công chứng để làm thủ tục sang tên. Trong lòng tôi nghĩ về tương lai, về những dự định mà mình sẽ thực hiện khi đã có căn biệt thự đó trong tay. Nhưng khi nhân viên công chứng kiểm tra giấy tờ, họ ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt đầy ái ngại:
“Rất tiếc, nhưng căn biệt thự này đã được sang tên trước khi di chúc có hiệu lực. Chủ sở hữu hiện tại không phải chị.”
Tôi lắp bắp, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Không phải tôi thì là ai?” – Tôi hỏi, giọng run rẩy.
Nhân viên nhìn vào giấy tờ rồi chậm rãi trả lời:
“Căn biệt thự đã được chuyển quyền sở hữu cho hai người con riêng của ông ấy. Thủ tục hoàn thành cách đây vài tháng.”
Hóa ra, trước khi ra đi, anh đã lặng lẽ làm điều đó. Có lẽ anh hiểu, máu mủ ruột rà vẫn là điều anh không thể từ bỏ, và tôi – người đến sau – không bao giờ thay thế được tình cảm ấy.
Tôi ra khỏi văn phòng công chứng, lòng trống rỗng. Căn biệt thự 30 tỷ không còn là của tôi, nhưng thứ đáng buồn hơn cả là tôi nhận ra mình đã kỳ vọng sai lầm vào người đàn ông mình từng yêu thương hết lòng. Tôi cười nhạt, tự nhủ: Có lẽ đây là bài học đắt giá nhất đời mình.