Tôi là vợ hai, bước vào cuộc hôn nhân này khi chồng đã có hai con riêng. Từ đầu, tôi biết mình không được các con anh ưa thích, nên luôn giữ khoảng cách, tránh gây thêm mâu thuẫn. Tôi nghĩ đơn giản rằng, chỉ cần làm tròn trách nhiệm của mình với chồng, không ai có thể trách cứ gì.
Ngày chồng lâm bệnh nặng, tôi là người túc trực bên anh ngày đêm, lo liệu mọi chuyện từ việc ăn uống đến thuốc thang. Anh yếu dần, và cả hai chúng tôi đều hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Trước khi ra đi, anh để lại một bản di chúc, trao toàn bộ tài sản cho tôi – căn nhà, chiếc xe, và số tiền không nhỏ, tổng giá trị lên đến 40 tỷ đồng. Anh bảo:
“Em là người duy nhất đã bên anh trong những ngày cuối. Anh muốn em sống tốt, không phải chịu thiệt thòi.”
Tôi cũng biết rằng quyết định này chắc chắn sẽ khiến các con anh khó chịu, thậm chí oán hận tôi thêm, nhưng tôi không muốn phụ lòng tin của anh. Sau khi anh mất, tôi quyết định đi làm thủ tục sang tên tài sản ngay, một phần để tránh rắc rối, phần khác vì nghĩ mình xứng đáng nhận phần này.
Hôm ấy, tôi đến văn phòng công chứng, cầm theo giấy tờ cần thiết. Mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến khi nhân viên kiểm tra hồ sơ và ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa ái ngại, rồi buông một câu:
“Chị biết không, anh nhà trước đây từng mang căn nhà này thế chấp vay nợ. Số tiền chưa trả hết, nếu sang tên thì chị sẽ phải gánh toàn bộ khoản nợ còn lại.”
Tôi sững người. Tôi chưa từng nghe anh nhắc đến khoản nợ nào, càng không nghĩ rằng căn nhà tưởng chừng là tài sản quý giá nhất của anh lại bị ràng buộc như vậy. Nhân viên tiếp tục giải thích thêm về số tiền nợ và lãi suất đã tích tụ trong thời gian qua – một con số không nhỏ.
Lúc đó, tôi không chỉ cảm thấy sốc mà còn bừng tỉnh. Nhớ lại những ngày cuối đời của anh, tôi nhận ra rằng điều quan trọng nhất không phải là tài sản, mà là khoảng thời gian chúng tôi đã có bên nhau. Suy nghĩ của tôi thay đổi hoàn toàn.
Khi các con riêng của anh biết chuyện, tôi nghĩ họ sẽ dè bỉu hoặc chế giễu tôi, nhưng ngược lại, họ bất ngờ im lặng. Có lẽ, trong thâm tâm, họ cũng nhận ra rằng tôi không hề giống những gì họ từng nghĩ.
Dù sau này cuộc sống thế nào, tôi biết mình đã làm đúng. Tài sản rồi sẽ phai mờ, nhưng những việc thiện lành sẽ mãi còn lại trong tâm trí tôi.