Tôi lao về nhà với cảm giác vừa nóng giận, vừa thấp thỏm. Chiếc vali công tác nặng trĩu nhưng chẳng thấm vào đâu so với sự hỗn loạn trong lòng. Hình ảnh bóng lưng lạ trong camera cứ ám ảnh tôi từng giờ từng phút. Ghen tuông, nghi ngờ, và một chút sợ hãi làm đầu óc tôi quay cuồng.
Chuyến bay đêm đáp xuống sân bay lúc 2 giờ sáng. Tôi bắt taxi về nhà mà không thông báo cho vợ. Con đường quen thuộc dẫn tôi về tổ ấm giờ đây xa lạ và nặng nề. Đứng trước cửa nhà, tôi dừng lại một giây, cố giữ nhịp tim bình tĩnh, nhưng mọi thứ trong đầu chỉ thúc giục tôi mở cửa.
Tôi bước vào nhà trong im lặng, không bật đèn. Từng bước chân nhẹ như mèo, tôi lên lầu. Cánh cửa phòng ngủ khép hờ, hé lộ ánh sáng le lói. Và rồi tôi thấy…
Vợ tôi, trên giường, cùng một người đàn ông. Nhưng không phải cảnh tượng mà tôi từng tưởng tượng trong cơn ghen tuông điên cuồng.
Cô ấy đang chống đẩy, cả cơ thể đầm đìa mồ hôi, đếm từng nhịp như đang luyện tập. Người đàn ông đứng kế bên chính là huấn luyện viên thể hình, tay cầm đồng hồ bấm giờ, miệng hô lớn:
“Cố lên chị! Chỉ còn 10 cái nữa thôi!”
Tôi đứng như trời trồng. Vợ tôi ngước lên, nhìn thấy tôi, sững sờ:
“Anh về sớm vậy? Sao không báo em?”
Tôi không thể trả lời, chỉ nhìn quanh. Đồ tập gym, thảm yoga, một chai nước uống dở. Căn phòng chẳng có gì khác ngoài sự ngạc nhiên của hai người.
Huấn luyện viên lúng túng:
“Anh… là chồng chị ấy? Chào anh, em là Huấn. Chị nhà bảo muốn tập để giảm cân, nên em đến hướng dẫn buổi tối vì chị ấy bận đi làm ban ngày.”
“Mấy hôm nay em tắt máy tối vì tập xong mệt quá ngủ quên, anh nghi ngờ gì thế?”
Tôi ngồi phịch xuống ghế, cơn ghen tan biến, thay bằng sự xấu hổ tột độ. Nhìn nụ cười dịu dàng của vợ, tôi chợt nhận ra mình đã để trí tưởng tượng đi quá xa.
Đêm ấy, trong khi vợ tiếp tục tập luyện, tôi chỉ biết lặng lẽ thu dọn vali, cười trừ cho sự hoang tưởng của mình. Hoá ra, đôi khi những gì chúng ta thấy không phải lúc nào cũng đúng.