Câu chuyện của bà Huệ Lan (70 tuổi, Trung Quốc) đang nhận được nhiều sự chú ý trên trang 163
Chấp nhận sự thật phũ phàng
Khi còn trẻ, vợ chồng chúng tôi đã từng có một đứa con. Nhưng vì một chuyện không may xảy ra, thằng bé chưa đầy một tháng bị bệnh qua đời. Đó có lẽ là một cú sốc lớn với tôi. Bản thân tôi sức khỏe không tốt, bác sĩ nói khó có khả năng mang thai lại.
Ngày đó, y khoa chưa phát triển như bây giờ. Chúng tôi chỉ biết nghe theo lời bác sĩ, uống thuốc đều đặn mỗi ngày. Cứ như vậy, ròng rã 10 năm mà không có một tin vui nào.
Mãi về sau, vợ chồng chúng tôi mới chấp nhận được sự thật, chỉ biết động viên nhau là do “cái số không có con thì đành chấp nhận vậy”
Đối xử tốt với cháu gái mong sau này có chỗ dựa
Tôi có hai người em trai. Em trai đầu có một người con trai, còn em trai út có một trai một gái. Tôi biết bản thân không có con, nên tôi coi mấy đứa cháu như con ruột. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là các con, các cháu đều là máu mủ ruột thịt, là người thân cận với mình nhất.
Trong ba người, tôi thấy cháu gái là hợp với tôi nhất, cũng là đứa tôi quý nhất trong nhà. Từ nhỏ, tôi thường xuyên mua quần áo cho cháu. Sau này, cháu đi học đại học tôi cho cháu một khoản tiền để đóng học phí và trang trải sinh hoạt.
Cũng có mấy lần, tôi nói chuyện với các em ý nguyện của mình. Tôi muốn nuôi cháu gái để sau này về già cháu sẽ chăm sóc tôi, coi như là báo đáp công ơn. Nếu được sự đồng ý các em, tôi sẽ cho cháu toàn bộ tài sản của mình. Các em nghe xong đều đồng ý với mong muốn này của tôi.
Lúc cháu gái kết hôn, tôi cho cháu 10 vạn NDT (tương đương với 34 triệu VND). Cháu rể tôi cũng biết ý, thế nên sau này, hai vợ chồng cháu thường xuyên đến thăm tôi, gọi điện thoại hỏi han hằng ngày.
Cháu gái luôn quan tâm, giúp đỡ
Từ lúc chồng tôi mất, những ngày tháng về sau tôi sống một cách chán nản, buồn bã. Không ăn uống được, người gầy rộc đi. May mắn thay, những ngày tháng ấy có cháu gái luôn ở bên cạnh. Hằng ngày giúp tôi đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, lúc rảnh dắt tôi đi dạo. Nhìn thấy nụ cười cháu gái, tôi được an ủi đôi phần, nghĩ bản thân mình ít ra vẫn còn người bên cạnh chăm sóc
Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn, cho đến khi tôi bị bệnh phải nằm viện. Lần này, sức khỏe của tôi chuyển biến rất nghiêm trọng. Khi bắt đầu ở đây, cháu gái là người lo toan tất cả thủ tục vào viện, đưa tôi đi kiểm tra, xét nghiệm… Tôi cảm thấy khá yên tâm. Nhưng dần dần, tần suất cháu đến thăm tôi ngày càng giảm.
Mối nghi ngại
Hằng ngày, chỉ mỗi buổi trưa, cháu mới qua thăm tôi. Khi tôi ăn xong thì cháu vội vàng đi làm luôn. Tôi có hỏi cháu nhưng cháu chỉ trả lời đại khái là công việc khá bận.
Một hôm, như mọi ngày sau khi tôi ăn cơm trưa xong, cháu chạy vội đi làm, thấy vậy tôi dưng dưng nước mắt. Tự nhiên cảm thấy tủi thân, nghĩ rằng nếu như đây không phải là cháu tôi mà là con gái ruột thì sẽ không làm như vậy. Con bé sẽ không để tôi ở một mình.
Tôi có chút không thoải mái nên hôm sau cháu đến thăm, tôi tỏ thái độ khác thường. Con bé nói chuyện với tôi, tôi giả vờ không nghe thấy mà ngược lại còn tỏ thái độ tức giận. Thấy cháu không có phản ứng gì tôi lại càng giận hơn. Trong một giây phút nào đó, tôi đã hối hận vì định giao toàn bộ tài sản cho cháu gái.
Trước khi vào viện tôi, cháu gái đã tiêu 2 vạn NDT (tương đương với 68 triệu VND) để tạm ứng chi trả một số thủ tục nhập viện. Vì không muốn mắc nợ nên tôi đã trả luôn.
Cháu vừa dọn dẹp vừa bảo với tôi là không cần trả vội. Trong lúc không kiềm được cơn tức giận của mình tôi đã vội vàng nói: “Cháu chẳng phải là muốn lấy tiền của bác sao?”
Con bé nghe xong liền bật khóc. Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân đã nói hơi quá đáng.
Ngày hôm sau, cả hai vợ chồng cháu gái đến thăm tôi, nghĩ đến chuyện hôm qua, tự nhiên cảm xúc tôi hỗn loạn.
Ăn cơm xong, cháu mới tâm sự với tôi: “Bác à, cháu với chồng thương lượng rồi, chúng cháu không cần nhà và tiền của bác, nhưng cháu và chồng vẫn có trách nhiệm với bác.
Bác biết đấy, chồng cháu là con trai duy nhất trong nhà, việc nuôi dưỡng bố mẹ chồng cũng là trách nhiệm chúng cháu, nên cháu không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc bác được. Chưa kể cháu còn phải chăm sóc hai đứa con nhỏ, rồi phải đi làm. Cháu nghĩ bác nên thuê một người bảo mẫu, như vậy sẽ bảo đảm và tốt hơn.
Cháu cũng biết là từ nhỏ bác đối xử với cháu rất tốt, điều này cháu chưa bao giờ quên. Nhưng bây giờ, quả thật cháu không thể lo toan mọi thứ cùng một lúc được, đương nhiên cháu cũng không muốn bác cảm thấy tủi thân. Cháu chỉ sợ không làm được gì giúp bác. Về phần cháu, bác yên tâm, cháu vẫn sẽ báo đáp công ơn bác và đến thăm bác thường xuyên nhất có thể”.
Tôi bật khóc khi nghe những lời tâm sự của cháu gái, hóa ra cháu chưa quên lời hứa trước đây, cháu vẫn nhớ ơn, nhớ đến tấm lòng của tôi. Tôi đã suy nghĩ thoáng hơn, hiểu cho trách nhiệm, áp lực cháu đang gánh trên vai nên tôi quyết định sẽ thuê bảo mẫu để chăm sóc mình.
Sau này, tôi dùng số tiền mà định trả cho cháu gái thuê một người bảo mẫu chăm sóc. Cháu gái thường xuyên sang thăm tôi, cuối tuần cháu còn đưa đưa tôi đi ăn uống, đi dạo. Vì được chăm sóc tốt nên bệnh tình của tôi ngày càng hồi phục.
Có cháu gái bên cạnh, tôi không còn sợ hãi mà an tâm nhiều hơn khi về già. Tuy không có con nhưng cuộc sống tuổi già của tôi tốt hơn những gì tôi tưởng tượng.
News
Em chồng ly hôn mang con về nhà mẹ đ-ẻ ở, chồng tôi còn nhường máy lạnh để tôi bầ-u b-ì vượt mặt chịu nóng. Bố mẹ chồng vẫn nghĩ gái đ-ẻ thì vẫn quan trọng hơn nên cũng chẳng thèm quan tâm đến tôi. Chỉ nửa ngày sau cả nhà t-á h-ỏa khi nhận tin s-ét đ-ánh
Tôi đang ở những tháng cuối của thai kỳ, cơ thể trở nên nặng nề và mệt mỏi hơn bao giờ hết. Thời tiết ngày càng oi bức, điều hòa là thứ duy nhất giúp tôi dễ chịu một…
Vừa bán được mảnh đất 10 tỷ nên mẹ tôi chia hết cho các con. Anh cả được 3 tỷ, chị gái 3 tỷ, tôi chỉ được bộ nữ trang bạc ta cũ mèm, còn 4 tỷ mẹ quyết giữ lại dưỡng già. Biết mẹ không công bằng nhưng tôi chẳng dám ho he đòi hỏi, cho tới khi mở hộp trang sức ra thì choáng ngợp khi trong đó là…
Gia đình tôi vừa trải qua một sự kiện đáng nhớ: mẹ tôi bán được mảnh đất với giá 10 tỷ đồng. Món tiền lớn khiến cả nhà ai cũng mong chờ một phần chia sẻ. Ngay sau đó,…
Tôi và chồng đi ăn kỷ niệm 6 tháng về chung một nhà, đang dở bữa thì anh có điện thoại đến rồi bảo ‘anh phải đi gặp đối tác ngay bây giờ’ xong để tôi bắt taxi về nhà một mình. Tôi nghi ngờ nên lén theo sau thì thấy anh ô-m eo một cô gái chân dài vào khách sạn, lúc này cơn ghen đã lên đỉnh điểm mà vẫn nín nhịn. Tôi lẳng lặng về nhà làm đẹp, shopping đồ hiệu cho thỏa đam mê, đêm đó anh vừa về đến nhà thì chóa-ng vá-ng khi nhận tin ki-nh hòa-ng
Hôm đó là ngày kỷ niệm 6 tháng vợ chồng tôi về chung một nhà, chúng tôi hẹn nhau đi ăn tối tại một nhà hàng sang trọng để đánh dấu cột mốc đặc biệt này. Tôi háo hức…
Chồng tôi đã mất, 2 mẹ con cứ ngày ngày nương tựa vào nhau nhưng đêm nào ngủ con trai cũng bật dậy chỉ ra cửa rồi bảo ‘bố về rồi mẹ ơi’, nghe lời con nói tôi rù-ng mì-nh nhưng khi biết sự thật thì khóc nấc…
Mọi đứa trẻ đến với thế giới này đều xứng đáng có được một gia đình trọn vẹn, nhưng con trai tôi lại không may mắn có được điều đó. Khi thằng bé tròn 4 tuổi, bố nó qua đời…
Thuê được cô giúp việc trẻ trung, khỏe mạnh để chăm sóc bố chồng bị alzheimer, ngày nào cũng cho bố tẩm bổ đông trùng hạ thảo rồi yến xào đến sâm nhưng không hiểu sao ông ngày càng tiều tụy đi. Tranh thủ đi làm về sớm một hôm, vừa vào phòng tôi chao đảo khi thấy điều này, tôi hiểu ngay lý do
Gia đình tôi đã rất vất vả từ khi bố chồng phát hiện bị Alzheimer. Căn bệnh không chỉ làm suy giảm trí nhớ mà còn khiến sức khỏe của ông ngày một yếu đi. Do cả tôi và…
Tôi 22t, lấy chồng U80, cả họ ai nghe xong cũng phản đối vì ‘ông ý tuổi cao sức yêu thì sống được mấy nỗi nữa’. Bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu xa gần, tôi vẫn quyết định bước vào hôn nhân với anh, đến hôm tôi vào viện si-nh quý t-ử, vừa nhìn thấy cháu thì ai cũng quay ngoắt 180 độ khi thấy một điều
Tôi 22 tuổi, ở cái tuổi mà bao người nói rằng thanh xuân còn dài, có thể tìm kiếm được một tình yêu trẻ trung, sôi nổi và hòa hợp về tuổi tác. Nhưng định mệnh đã khiến tôi…
End of content
No more pages to load