Sau khi chồng qua đời, tôi dồn hết tâm sức vào việc nuôi dạy con và chăm sóc ba mẹ chồng. Suốt hơn mười năm, tôi chẳng màng đến bản thân, chỉ mong sống sao cho tròn nghĩa vợ, tình dâu. Căn nhà của ba mẹ chồng, nơi tôi đã xem là tổ ấm thứ hai, cũng là nơi tôi dốc hết sức mình để gìn giữ, vun đắp.
Mẹ chồng tôi, dù không nói nhiều, nhưng tôi cảm nhận được bà trân trọng những gì tôi làm. Bà thường bảo:
– “Con đã gánh vác quá nhiều. Sau này, nhà cửa này, tất cả đều là của con. Mẹ tin các anh chị con hiểu được.”
Tôi không nghĩ đến điều đó, chỉ thấy lòng nhẹ nhõm khi bà thấu hiểu. Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu rắc rối khi mẹ chồng quyết định để lại toàn bộ tài sản cho tôi trong di chúc. Các anh chị của chồng phản ứng dữ dội, họ trách tôi là “người ngoài” mà lại được hưởng mọi thứ. Nhưng mẹ chồng vẫn bảo vệ quyết định của mình, khẳng định bà nợ tôi một ân tình không thể trả hết.
Hôm nhận được sấp giấy tờ từ bà, tôi ngỡ ngàng lẫn xúc động. Bà bảo:
– “Cầm đi con. Mẹ sống không bao lâu nữa, đây là tâm nguyện cuối đời của mẹ.”
Tôi rơi nước mắt, không phải vì tài sản, mà vì lòng tin của bà dành cho mình.
Sáng hôm ấy, tôi đến văn phòng công chứng để hoàn tất thủ tục sang tên. Trong lòng bỗng nhẹ bẫng, như sắp khép lại một hành trình đầy nước mắt. Nhưng đời đâu dễ dàng như tôi nghĩ. Khi nhân viên kiểm tra hồ sơ, anh ta ngẩng lên nhìn tôi, giọng điềm tĩnh nhưng như tiếng sét ngang tai:
– “Chị không phải người thừa kế hợp pháp. Theo hồ sơ này, toàn bộ tài sản đã được chuyển cho con trai của bà.”
Tôi chết lặng. Con trai? Làm gì còn con trai nào khác ngoài chồng tôi đã mất? Tôi run rẩy cầm lại giấy tờ, đọc kỹ từng dòng chữ. Thì ra, trước khi qua đời, mẹ chồng đã bí mật làm thủ tục sang tên toàn bộ tài sản cho một người con riêng mà bà từng giấu kín.
Người đó là con trai đầu lòng của bà với người chồng trước, một người mà bà luôn day dứt vì không thể chăm sóc đủ đầy.
Cả thế giới quanh tôi như sụp đổ. Bao năm qua, tôi đã sống với niềm tin rằng mình được trân trọng, rằng những gì tôi làm sẽ được đền đáp. Nhưng rốt cuộc, mọi hy sinh của tôi chỉ là lấp đầy khoảng trống tội lỗi của bà.
Tôi ra khỏi văn phòng công chứng, tay ôm chặt sấp giấy tờ, lòng trống rỗng. Tài sản ấy, căn nhà ấy, chưa bao giờ thực sự thuộc về tôi.
Bước chân chậm chạp trên con đường quen thuộc, tôi nhận ra một điều: sự hy sinh không phải lúc nào cũng được đền đáp bằng vật chất hay lời cảm ơn. Nhưng dù sao, tôi đã sống trọn tình, trọn nghĩa. Và điều đó, không giấy tờ nào có thể phủ nhận được.
*Người mẹ đơn thân ấy tiếp tục cuộc sống của mình, không còn níu kéo hay oán trách. Bởi với cô, giá trị lớn nhất vẫn là tình yêu và lòng tự trọng mà cô đã dành trọn vẹn suốt những năm tháng ấy.*