Tôi không phải kiểu phụ nữ yếu đuối, khóc lóc hay làm ầm ĩ khi phát hiện chồng phản bội. Thay vì nổi điên, tôi chọn cách đối mặt với sự thật bằng một thái độ khác biệt.
Ngày hôm đó, sau khi lướt qua một vài tin nhắn trong điện thoại anh – những dòng chữ mùi mẫn, những lời hứa hẹn yêu thương không dành cho tôi – tôi chỉ cười nhạt. **Ngoại tình? Chuyện thường tình. Nhưng để xem ai là người nắm quyền kiểm soát cuối cùng.**
Tôi mặc kệ. Còn anh ta nghĩ tôi ngu ngốc ư? **Sai rồi, tôi đang để yên cho anh tự đào hố chôn mình.**
—
Tối hôm đó, tôi mặc chiếc váy đỏ rực, trang điểm kỹ càng. Nhìn mình trong gương, tôi cười thầm: *Không có gã đàn ông nào xứng đáng khiến mình xuống giá.* Tôi lái xe đến quán bar, nơi hẹn hò với nhóm bạn thân. Tiếng nhạc ồn ào, ánh đèn lấp lánh, nhưng lòng tôi nhẹ bẫng. Đôi khi, cái cảm giác nắm quyền chủ động mới thực sự thú vị.
Một lúc sau, tôi nhận được tin nhắn từ một người bạn. Tin tức kèm theo bức ảnh khiến tôi phải bật cười: cô bồ của Quân vừa bị đánh ghen ngay giữa phố! Hình ảnh cô ta tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch và ánh mắt hoảng loạn bị quay lại, lan truyền khắp mạng xã hội. Ai làm chuyện này ư? Không phải tôi, nhưng tôi đoán được.
Người ra tay không ai khác ngoài **vợ của một đại gia – người tình cũ của cô ả**. Cô bồ đã lén lút qua lại với nhiều người, và hôm nay, cái kim trong bọc cũng lòi ra. Chuyện này đến tai mẹ chồng tôi ngay lập tức, bà hối hả gọi Quân về để dạy dỗ.
Đêm khuya, Quân lò dò về nhà, nét mặt tái mét. Tôi thản nhiên ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly rượu vang.
“Em biết hết rồi đúng không?” Quân hỏi, giọng run rẩy.
Tôi không trả lời ngay, chỉ nhấp một ngụm rượu, mắt nhìn anh lạnh lùng.
Quân ngồi phịch xuống ghế, không nói nên lời. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh sợ hãi như vậy. Tôi nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy đỏ:
“Anh nên nhớ, trong cuộc chơi này, em là người cầm đằng chuôi. Tài sản, danh dự, tất cả đều nằm trong tay em. Anh muốn làm gì, tốt nhất nên nghĩ cho kỹ.”
Tôi bước đi, để lại Quân ngồi bần thần giữa phòng khách. Đằng sau vẻ lạnh lùng ấy, tôi tự hỏi: **Người đàn ông này, liệu còn đáng để mình giữ lại không?**