Ngày dẫn cô ấy về, vừa bước chân vào nhà, bố mẹ tôi lập tức tỏ thái độ ngờ vực. Có lẽ vì cô là người nước ngoài, nên họ lo lắng không biết nàng dâu này có thể hòa hợp được với nếp sống của gia đình hay không.
Nhưng đến sáng hôm sau, khi mọi người còn chưa tỉnh giấc, cô đã dậy sớm, quét sân, dọn nhà một cách cẩn thận và tỉ mỉ như người con gái đã quen với việc này từ lâu. Cô không để sót bất kỳ góc nhỏ nào, lau chùi sạch sẽ từ bàn ghế cho đến góc bếp, thậm chí còn nấu nước pha trà cho bố tôi, rồi nhẹ nhàng chào hỏi mọi người khi họ thức dậy.
Đôi khi, ngôn ngữ và quê quán chẳng phải là trở ngại, vì sự chân thành luôn là điều dễ chạm đến trái tim nhất.