Rồi ngày mẹ đổ bệnh cũng đến. Không quản mệt nhọc, chính vợ tôi là người kề bên chăm sóc từng li từng tí. Dù có bao nhiêu khó khăn, em vẫn âm thầm chịu đựng, không một lời than vãn. Khi mẹ mất, một mình vợ tôi lo liệu mọi việc ma chay, chu toàn mọi thứ như thể bà là người thân ruột thịt của em. Tôi nhìn em mà càng thêm thương, thêm quý cái đức hi sinh của em.
Thời gian trôi qua, sáu tháng sau ngày mẹ ra đi, một buổi tối, vợ tôi dọn dẹp phía sau tủ tivi và bất ngờ tìm thấy một bọc vải đỏ nhỏ, kỹ lưỡng và trang trọng. Khi mở ra, bên trong là 10 chỉ vàng và một tờ di chúc viết tay của mẹ. Đọc những dòng chữ run rẩy mà xúc động vô cùng, như một lời dặn dò cuối cùng của bà gửi lại cho con cháu. Mẹ có lẽ đã chuẩn bị điều này từ lâu, nhưng chưa kịp nói với ai.
Nhìn bọc vàng ấy, tôi hiểu rằng đôi khi những điều giản dị nhất lại có sức mạnh sâu sắc nhất. Sự tận tụy của vợ tôi, lời cảm ơn thầm lặng của mẹ, tất cả đều là những điều quý giá hơn vàng bạc. Tôi nắm lấy tay vợ, cảm ơn em vì đã là một phần của gia đình này và cho mẹ tôi một tình cảm chân thành dù lặng thầm, nhưng thật đẹp.