Rồi đến khi bà ngã bệnh và nằm viện, tình cảm của các con càng lộ rõ. Những người con ruột, người viện cớ bận bịu công việc, người thì tránh xa vì không chịu nổi mùi hôi của thuốc men, giường bệnh, và cả những vết loét do mẹ nằm lâu ngày. Chỉ có anh rể cả là không ngại, vẫn chăm sóc bà từng chút một, từ việc vệ sinh cá nhân cho đến bón từng muỗng cháo. Nhìn cảnh ấy, mẹ tôi càng tin tưởng quyết định của mình là đúng đắn.
Cảm động trước tấm lòng của anh, bà quyết định rút hết số tiền tiết kiệm 20 tỷ – vốn dĩ dự định dành cho các con gái – đưa hết cho anh rể cả, coi đó như món quà tri ân cuối cùng. Ai nấy đều cảm thấy bức xúc nhưng không ai dám nói vì biết mẹ sẽ không thay đổi quyết định.
Giờ đây, mẹ không còn để nghe và chứng kiến, nhưng bài học đắng cay của bà vẫn còn mãi. Đôi khi, lòng tin đặt sai chỗ không chỉ gây tổn thương cho chính bản thân, mà còn khiến người ở lại phải chịu đựng hậu quả.