Trong khi tôi với mẹ ôm bụng cười thì chị dâu nhìn thứ trong tủ lạnh xong tự dưng bật khóc.
Đã qua rồi cái thời cha mẹ đặt đâu con nằm đấy, thế nhưng trường hợp của anh trai tôi với chị dâu là ngoại lệ. Mẹ tôi là người “chấm” chị dâu từ cách đây 10 năm. Rồi mẹ âm thầm giới thiệu con dâu cho con trai, lên kế hoạch để cuộc làm quen diễn ra bình thường nhất có thể.
Chị dâu tôi xinh xắn, cao ráo trắng trẻo, làm phiên dịch ở một công ty nước ngoài. Mẹ chị là bạn thân của mẹ tôi. Họ từng nói đùa là khi lũ trẻ lớn lên thì sẽ trở thành thông gia, nào ngờ đâu sau khi giả bộ sắp xếp cho con trai gặp gỡ con dâu tương lai thì chuyện đùa đã trở thành sự thật.
Đám cưới anh chị được tổ chức vô cùng linh đình. Khi phát hiện ra cuộc hôn nhân này là “âm mưu” của 2 bà mẹ, tưởng anh chị sẽ giận nhưng cuối cùng họ lại vui đến phát khóc. Anh tôi cảm ơn mẹ vì đã giúp mình tìm được người bạn đời như mong ước, còn chị thì hạnh phúc vì được gả cho một chàng trai tử tế.
Anh chị chung sống với nhau rất hòa thuận. 2 năm sau đám cưới, chị dâu sinh một bé trai kháu khỉnh vô cùng. Cả nhà tôi chăm sóc mẹ con chị từng li từng tí. 2 bên nội ngoại tranh nhau bế cháu. Mẹ của chị dâu ngày nào cũng sang chơi, mang cả đồ ăn thức uống biếu nhà tôi nữa.
Ngày nào nhà tôi cũng rộn ràng như thế đó. Chị dâu được mọi người cưng chiều nên cười suốt, tâm trạng cũng vui vẻ. Mẹ tôi dặn anh trai không được làm vợ buồn, đẻ xong dễ trầm cảm sau sinh nên anh càng phải quan tâm vợ nhiều hơn, dành thời gian cho con và bớt những thú vui bên ngoài cho đến khi con lớn.
Đến nay thì cháu tôi đã được 4 tháng rồi. Giờ thói quen của tôi là đi làm về tạt sang phòng chị dâu, bế thằng cu hít hà thật đã xong mới đi ăn cơm tắm rửa. Buổi tối nếu không đi đâu chơi thì tôi sẽ phụ chị trông cháu, thi thoảng cả nhà kéo nhau đi cà phê cho thằng bé nhìn ngắm mọi thứ bên ngoài.
Gần đây tôi phát hiện chị dâu có vẻ không được vui. Tôi nhấm nháy bảo mẹ tâm sự với chị xem có chuyện gì. Hóa ra chị dâu buồn vì dạo này hay quên, hay nhầm lẫn nhiều thứ và vô tình làm hỏng đồ đạc của con. Chị sợ cứ “não cá vàng” thế thì đi làm lại không ổn lắm. Mẹ tôi an ủi chị rằng không sao, phụ nữ đẻ con xong thì ai cũng hay quên như thế. Song chị dâu vẫn không thoải mái được, chị sợ một ngày nào đó sẽ mắc lỗi to vì tật đãng trí.
Anh tôi cố gắng ở bên giúp đỡ vợ chăm con nhiều hơn để chị dâu có thời gian tập trung làm việc chị cần. Dù chị cũng nỗ lực để không phân tán suy nghĩ, không làm nhiều việc cùng lúc, nhưng quanh quẩn chị vẫn mắc sai sót xong lại tự trách bản thân.
Sáng nay mẹ tôi mua được mẻ cua bể ngon nên bà bảo tối làm cua sốt bơ tỏi đãi cả nhà cuối tuần. Sau khi sơ chế sạch sẽ thì mẹ ướp sốt sẵn, bảo chị dâu cất cua vào tủ đến chiều mới nấu lên.
Tôi đi chơi về xong tiện tay mua thêm ít rau củ làm salad. Đến giờ nấu cơm mẹ tôi mở tủ lạnh ra tìm cua. Nghĩ để cua trong tủ cả buổi thì sốt ướp sẽ ngấm vừa vặn đủ nấu một bữa ngon, mẹ còn vui vẻ nhắc tôi gọi cho bố giục về nhà sớm.
Thế nhưng vừa mở tủ ra mẹ tôi đã tắt ngấm nụ cười. Tôi cũng tò mò ngó vào xem, cua chẳng thấy đâu mà chị dâu lại nhét nguyên cái bỉm dùng rồi của con vào ngăn mát!
Thấy thế tôi hốt hoảng gọi chị dâu xuống. Mẹ tôi hỏi cua đâu mất rồi, chị đứng ngẩn ra một lúc xong gãi đầu bảo chẳng nhớ gì. Tôi lên phòng chị ngó nghiêng một hồi, phát hiện ra hộp cua đang nằm gọn gàng trong giỏ đựng bỉm của cháu.
Lúc đem cua xuống bếp thì mẹ tôi cứ ôm bụng cười ngặt nghẽo. Chị dâu nói xin lỗi liên tục, nhưng mẹ bảo chị yên tâm không ai giận chị hết. Cơ mà lúc tôi nhặt cái bỉm đầy ự trong tủ lạnh ra vứt đi thì tự dưng chị dâu bật khóc.
Cả mẹ lẫn tôi đều hốt hoảng không hiểu tại sao. Mãi sau chị dâu mới nín khóc, bảo tại mình “não cá” nên mới để nhầm cái bỉm bẩn của con vào tủ đồ ăn. Rồi chị nhặt hết mọi thứ trong ngăn mát ra đòi lau dọn sạch sẽ, tôi định cản nhưng mẹ ra hiệu để kệ cho chị làm.
Đang dọn thì cháu tôi tỉnh giấc khóc ầm ĩ, chị vội bỏ đấy chạy lên phòng. Trong lúc tôi lau nốt chỗ dở thì mẹ vừa nấu cua vừa tâm sự. Mẹ bảo thương con dâu quá, mới đẻ lần đầu nên nhạy cảm quá chừng.
Mẹ nhắc tôi sau này có lấy chồng sinh con thì cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự như chị. Con nào thì cũng là con, mẹ chỉ mong chị em tôi đứa nào cũng sống thật vui vẻ hạnh phúc, có chuyện gì cũng không nên suy nghĩ quá nặng nề. Rồi mẹ gọi cho anh trai tôi, dặn anh mua ít thuốc bổ về cho vợ trước bữa tối.
Tôi ngưỡng mộ mẹ mình thật sự. Bà vừa tâm lý vừa tinh tế. Đâu phải ai lên chức mẹ chồng cũng được như vậy đâu…
News
Vừa biết chồng mắc UT, tôi thản nhiên bỏ mặc đi biền biệt suốt mấy tháng trời. Sau khi nghe cuộc điện thoại từ em chồng, tôi trở về thì sân nhà đã rợp khăn trắng và trống kèn…
Bất ngờ một ngày tôi thấy vợ trở về. Cô ấy nhìn mập mạp hơn, đi về phía giường bệnh của tôi. Tôi giận vợ lắm, không muốn nhìn thấy cô ấy. Nhưng My đưa tôi xem một tờ giấy…
KATINAT gây tranh cãi vì trích 1k/ 1 đồ uống để ủng hộ giữa tâm bão
Bài đăng tải của thương hiệu đồ uống nổi tiếng bất ngờ tạo ra những phản ứng trái chiều. Trong chưa đầy 24 giờ, đã có hơn 10 nghìn lượt phẫn nộ bên dưới bài viết này, khiến đội ngũ…
Cô giáo mầm non khóc nức nở khi biết 10 học sinh của mình đã ra đi mãi mãi
Cầm trên tay chiếc khăn mặt, chiếc dép ở lớp của Quân – một trong 18 cháu bé không qua khỏi, mất tích sau trận lũ quét ở thôn Làng Nủ, cô giáo mầm non Hoàng Thị Nự khóc nức nở….
Tôi gọi các con về rồi chia đều 5 tỷ cho các cháu nhưng tất cả đều từ chối nhận tiền. Đến khi các con ra về, tôi thấy một tờ A4 trên bàn, mở ra đọc b:ủ;n r:ủ;n tay chân…
Ở thời điểm công bố di chúc, cụ ông này vô cùng ngạc nhiên khi thấy phản ứng của các con. Trong mắt người dân làng, gia đình ông Hứa (Chiết Giang, Trung Quốc) là một hình mẫu hoàn hảo….
Đến ra mắt nhà người yêu, vừa đến nơi bố mẹ anh đã đon đả ra đón. Mới nhìn thấy bác trai tôi khựng lại khi biết đó là…
Chuyện hôn nhân của tôi tưởng chừng thuận lợi lại thành ra sóng gió khi nhận ra bố chồng tương lai là người thế nào. Tôi và bạn trai yêu nhau nồng cháy, suốt 2 năm qua tôi và anh…
Bố mẹ bỏ đi biền biệt nên tôi nhận nuôi cháu nội từ thuở lọt lòng đến nay, giữa trời mưa bão hai bà cháu chỉ biết nương tựa vào nhau. Một hôm đi chợ về chẳng thấy cháu đâu chỉ thấy 1 bọc đồ trên bàn, lúc mở ra tôi ch-ế-t l-ặng
Cứ tưởng được nương tựa con cháu lúc tuổi già, tôi giờ đây khóc vì buồn. Tôi sinh được một cậu con trai duy nhất thì chồng tôi qua đời. Thương con nhỏ tôi ở vậy nuôi con suốt mấy…
End of content
No more pages to load