Mẹ chồng tôi từ lâu vốn không ưa tôi, dù tôi đã luôn cố gắng để hòa hợp. Bà thích chê bai, đôi lúc còn tỏ vẻ khó chịu với tôi, dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Những tưởng quan hệ này sẽ mãi dậm chân tại chỗ, nhưng cuộc sống luôn có những ngã rẽ bất ngờ.

Khi mẹ đổ bệnh nặng, bà cần có người chăm sóc thường xuyên. Các anh chị ruột trong nhà không một ai đoái hoài, cứ viện cớ bận bịu để tránh mặt. Dù biết bà không quý mình, tôi vẫn tự nhủ phải chăm sóc bà thật chu đáo. Từ việc dọn vệ sinh, thay tã, cho ăn đến việc tắm rửa, tôi đều tự tay làm, chưa bao giờ nề hà hay kêu ca. Trong khi đó, các anh chị mỗi lần đến thăm chỉ đứng từ xa, thoáng ngửi thấy mùi là tránh ngay.

Qua những ngày tháng ấy, tôi cảm nhận được sự thay đổi từ mẹ chồng. Bà dần dần mở lòng, có lẽ nhận ra rằng, dù không phải ruột thịt, tôi vẫn là người duy nhất không bỏ rơi bà. Trước khi qua đời, bà để lại lời nhắn cuối, rằng ngôi biệt thự triệu đô của bà sẽ thuộc về tôi như một sự ghi nhận cho tấm lòng và sự hy sinh của tôi trong suốt thời gian qua.

Chăm con: Nỗi lòng con ốm

Ngày nhận được sấp giấy tờ nhà đất, tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng, vừa cảm kích vừa trân trọng. Nhưng khi mở sấp giấy ra xem kỹ hơn, một tờ di chúc cũ của bà làm tôi choáng váng. Trong tờ di chúc này, bà từng phân chia ngôi nhà cho tất cả các con, không bỏ ai lại phía sau.

Tôi bàng hoàng và cảm nhận được một sự thật: có lẽ trước khi nhận ra tấm lòng của tôi, mẹ chồng từng phân chia tài sản cho tất cả các con, mong muốn họ có phần của mình. Nhưng ở cuối đời, khi mọi thứ trở nên rõ ràng, bà đã thay đổi di chúc, trao toàn bộ cho tôi – người đã luôn bên bà đến giây phút cuối cùng.

Tôi cầm những tờ giấy ấy, lòng trĩu nặng một nỗi buồn thương. Đó không chỉ là chuyện về tài sản mà là sự thấu hiểu muộn màng và bài học về tình người, rằng đôi khi phải đi qua tận cùng của nỗi đau và thử thách, người ta mới thấy rõ ai thực sự là gia đình của mình.