×

Mẹ chồng tôi UT giai đoạn cuối, ngày bà càng yếu đi nên đã quyết định chia hết tài sản cho các con. Nhà anh cả chẳng chăm bà 1 ngày nào thì được thừa kế căn nhà 30 tỷ, còn vợ chồng tôi thì cứ thay phiên nhau nghỉ làm lo liệu cho bà mỗi ngày thì chỉ được bộ nữ trang bằng mỹ ký cũ mèm. Hôm đó anh cả vội cầm sổ đỏ và tờ di chúc của bà đi sang tên sợ bà đổi ý sẽ mất phần thì ch*ế*t trân khi nhân viên thông báo…

 

Mẹ chồng tôi mắc ung thư giai đoạn cuối, cơ thể bà ngày càng yếu đi. Biết rằng thời gian chẳng còn nhiều, bà quyết định phân chia tài sản cho các con. Anh cả – người chưa từng chăm sóc bà một ngày, được thừa kế căn nhà trị giá 30 tỷ đồng. Còn vợ chồng tôi – những người thay phiên nghỉ làm, lo liệu từng bữa ăn, từng viên thuốc cho bà, chỉ nhận được một bộ nữ trang cũ kỹ bằng mỹ ký.

Các bước trong quy trình sang tên sổ đỏ huyện Củ Chi

Chồng tôi buồn, tôi thì chỉ thở dài. Không phải vì tài sản, mà vì lòng người đôi khi thật khó hiểu. Nhưng chúng tôi vẫn im lặng, không nói lời nào, tiếp tục chăm sóc bà như mọi ngày.

Hôm sau, anh cả vội vàng cầm sổ đỏ và bản di chúc đến văn phòng công chứng để làm thủ tục sang tên, sợ rằng mẹ chồng sẽ đổi ý vào phút chót. Vẻ mặt anh đầy háo hức, nhưng khi nhân viên công chứng mở sổ đỏ ra xem, anh chết trân.

Nhân viên lạnh lùng thông báo:
“Rất tiếc, nhưng căn nhà này đã được thế chấp vay ngân hàng từ lâu. Hiện tại, số nợ còn lại gần bằng giá trị căn nhà. Nếu anh muốn sở hữu, anh phải trả hết khoản vay này.”

Mặt anh tái mét, lắp bắp:
“Không thể nào! Mẹ tôi chưa từng nói gì cả.”

Nhân viên chỉ vào một dòng nhỏ trong hồ sơ:

“Đây là khoản vay mà mẹ anh đứng tên cách đây 5 năm. Nếu anh không biết, có lẽ mẹ anh đã tự mình gánh vác tất cả.”

Anh cả như muốn quỵ xuống tại chỗ. Căn nhà mà anh từng mơ tưởng hóa ra chẳng phải món quà kếch xù, mà là một gánh nặng.

Khi trở về nhà, anh đối mặt với mẹ chồng, người đang nằm trên giường yếu ớt. Bà cười nhạt, giọng nói dù yếu nhưng vẫn rõ ràng:
“Căn nhà đó, mẹ không để lại cho ai. Mẹ muốn anh hiểu rằng, của cải không phải là thứ quan trọng nhất. Cái mẹ cần là tấm lòng của các con. Nhưng tiếc là, con chỉ biết đến tiền.”

Lúc đó, bà quay sang tôi và chồng, ánh mắt đầy yêu thương:
“Với các con, mẹ chẳng có gì nhiều để cho. Nhưng bộ nữ trang cũ kỹ ấy không phải là đồ mỹ ký, mà là vàng ròng mẹ giấu kín từ ngày xưa. Mẹ tin, hai con sẽ hiểu được giá trị thực sự của những gì mẹ để lại.”

Chồng tôi mở hộp nữ trang, và cả hai chúng tôi đều sửng sốt. Những món trang sức nhìn cũ kỹ nhưng nặng trịch, ánh lên sắc vàng nguyên chất. Lòng tôi nghẹn ngào.

Hóa ra, điều quý giá nhất không nằm ở tài sản mà mẹ để lại, mà là bài học về tình thân và lòng hiếu thảo. Cuối cùng, anh cả chỉ biết cúi đầu im lặng, trong khi vợ chồng tôi lặng lẽ nắm lấy tay mẹ, lòng ngập tràn sự biết ơn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://kenhtina.com - © 2025 News