Gia đình tôi vốn dĩ là một gia đình nhỏ yên ấm. Chồng tôi là con trai độc nhất trong nhà, nên anh luôn được mẹ chồng tôi – bà Nguyệt – hết lòng yêu thương. Điều mà bà vẫn luôn mong mỏi suốt bao năm là có thêm một đứa con trai để nối dõi tông đường, vì ông nhà đã mất sớm. Bà tin rằng việc có thêm một người nối nghiệp sẽ giúp hương hỏa gia đình không bị đoạn tuyệt.

Khi biết bà quyết tâm làm thụ tinh ống nghiệm (IVF), chồng tôi đã cố khuyên bà từ bỏ, vì bà cũng đã ở tuổi U60, sức khỏe không còn như trước. Nhưng bà Nguyệt kiên quyết muốn thực hiện bằng được ước muốn của mình, dẫu trải qua bao lần thất bại và nỗi đau đớn. Cuối cùng, sau nhiều tháng, phép màu đã đến, bà đậu thai và hân hoan chia sẻ tin vui với cả nhà.

Ngày bà đi sinh, không khí ở bệnh viện tràn ngập niềm vui. Cả nhà tôi cùng nhau tụ tập tại bệnh viện để chờ đón đứa bé ra đời. Cuối cùng, bác sĩ bế đứa bé nhỏ nhắn, hồng hào ra ngoài, cả nhà đều bất ngờ khi nhìn thấy cô bé có đôi mắt sáng long lanh, nước da trắng hồng, trộm vía rất đáng yêu.

Nhưng trong không khí vui mừng ấy, tôi để ý thấy chồng tôi – người con trai bà đã hết lòng yêu thương – lại đứng một mình ở góc phòng, trầm ngâm và lặng lẽ. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khuôn mặt anh, ánh mắt anh dường như ánh lên nỗi đau và sự bối rối không thể nói ra. Tôi vội tiến lại gần hỏi nhỏ:

– “Anh sao thế? Sao lại buồn vào lúc này?”

Anh ngẩng mặt lên, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:

– “Là con gái, là con gái em ạ…”

Cả nhà ngỡ ngàng khi nghe anh nói. Hóa ra, mẹ chồng tôi – người đã hi sinh bao năm để chờ đợi, đã hi vọng có một cậu con trai để nối dõi – cuối cùng lại sinh ra một bé gái. Nỗi thất vọng hiện rõ trên gương mặt mọi người. Bà Nguyệt nằm trong phòng hồi sức, hạnh phúc ôm lấy con gái nhỏ mà chẳng hề hay biết rằng cả gia đình đã đồng loạt rời khỏi bệnh viện, để bà bơ vơ trong niềm vui và tình thương con ngắn ngủi.

Đi đẻ mẹ chồng cho được 5 triệu bạc, xuất viện em đưa con thẳng về ngoại  cho biết mặt

Cả nhà về rồi, còn tôi vẫn ở lại, bế đứa bé từ tay mẹ chồng. Đứa bé ngủ yên bình, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay tôi như muốn tìm kiếm sự an toàn. Cảnh tượng đó khiến lòng tôi không khỏi chạnh lòng, vì sinh mạng nhỏ này thật vô tội. Tôi ôm bé vào lòng, nhẹ nhàng thủ thỉ:

– “Mẹ ơi, dù mọi người có nói gì, con bé vẫn là một phép màu mà ông trời đã ban tặng cho mẹ. Đừng buồn vì nó là con gái nhé!”

Bà Nguyệt cười hiền hậu, ánh mắt đầy yêu thương nhìn đứa con gái bé nhỏ của mình:

– “Mẹ không buồn đâu con, vì mẹ biết rằng từ nay, mẹ sẽ không còn cô đơn nữa. Mẹ đã có con bé bên mình rồi.”

Ngày hôm đó, tôi quyết định ở lại bên cạnh bà Nguyệt. Chúng tôi ở bên nhau, cùng chăm sóc cho đứa bé. Mỗi ngày nhìn thấy đứa trẻ lớn lên, lòng bà càng trở nên an yên. Bà đặt tên cho bé là An Bình, như một lời cầu chúc rằng con sẽ có cuộc sống bình yên và hạnh phúc, bất kể mọi sóng gió phía trước.

Năm tháng trôi qua, cô bé An Bình càng lớn càng thông minh, hiếu thảo. Bà Nguyệt giờ đã yên tâm, không còn ám ảnh về việc phải có một người con trai để nối dõi nữa. An Bình đã trở thành ánh sáng của bà, giúp bà tìm thấy niềm vui trong tuổi già.