Mẹ chồng tôi năm nay đã ngoài bảy mươi, nhưng từ ngày đổ bệnh, bà phải nằm liệt giường, mọi sinh hoạt đều phụ thuộc vào người khác. Dù là con dâu, nhưng tôi luôn nghĩ mình có trách nhiệm chăm sóc bà, không chỉ vì chữ hiếu mà còn vì lòng biết ơn sâu sắc với những năm tháng bà đã đối xử tốt với tôi. Ngày tôi mới về làm dâu, bà không hề khắt khe hay khó tính như người ta vẫn thường nói về mẹ chồng. Thay vào đó, bà luôn bao dung và coi tôi như con gái ruột.
Tuy nhiên, mọi chuyện thay đổi khi tôi lén lút ngoại tình. Mẹ chồng biết chuyện nhưng không một lời trách móc, có lẽ vì sức khỏe của bà không cho phép. Bà chỉ im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt vừa bất mãn vừa xót xa. Tôi cảm nhận được nỗi đau trong lòng bà, nhưng vì những lý do cá nhân ích kỷ, tôi không dứt ra được. Dù vậy, tôi vẫn chăm sóc bà chu đáo: từ thay bỉm, tắm giặt, đút ăn, tôi không nề hà điều gì. Trong khi đó, các con ruột của bà thường viện cớ bận rộn, hoặc khi có mặt thì chỉ làm qua loa.
Cách đây không lâu, mẹ chồng gọi tôi đến bên, giọng bà yếu ớt nhưng đầy kiên quyết:
– Mẹ biết con có lỗi với chồng, nhưng mẹ cũng biết con là người duy nhất tận tụy chăm sóc mẹ suốt thời gian qua. Mẹ muốn cảm ơn con bằng cách để lại căn nhà này cho con.
Tôi sững sờ trước quyết định ấy. Bà biết tôi sai, nhưng vẫn chọn bao dung. Dù mang mặc cảm tội lỗi, tôi cảm động vô cùng. Bà nhờ tôi lập giấy tờ thừa kế, và tôi đã làm theo lời bà dặn. Đến ngày ra công chứng, tôi nghĩ mình chỉ cần ký tên, nhưng khi người công chứng mở tập tài liệu ra, tôi bỗng chết lặng.
Tấm di chúc đi kèm trong tập giấy tờ khiến tôi không thốt nên lời. Bà không chỉ để lại toàn bộ nhà đất cho tôi, mà còn để lại một lời nhắn viết tay:
*”Con dâu, mẹ biết con không còn yêu thương chồng con, nhưng mẹ hy vọng con sẽ suy nghĩ lại, vì các cháu cần một gia đình trọn vẹn. Mẹ tin, sâu thẳm trong lòng con vẫn là một người tốt, chỉ là con đang lạc đường. Nếu mẹ ra đi, hãy coi đây là món quà để con làm lại cuộc đời. Đừng phụ lòng mẹ.”*
Từng chữ như một lưỡi dao cứa vào tim tôi. Tôi đã nghĩ bà để lại tài sản vì sự chăm sóc của mình, nhưng không ngờ đằng sau đó là một bài học sâu sắc về tình người và sự bao dung. Bà không trách mắng, không chỉ trích, mà chọn cách giúp tôi nhận ra lỗi lầm theo một cách đau đớn nhưng đầy tình yêu thương.
Từ ngày đó, tôi quyết định cắt đứt mọi liên hệ với người tình, quay về với gia đình, cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ với chồng và chăm lo cho các con. Tấm di chúc của mẹ chồng không chỉ là tài sản, mà còn là một lời nhắc nhở rằng: *Bao dung có sức mạnh thay đổi cả những trái tim sai lầm.*