Từ ngày mẹ chồng lên thành phố ở, tôi cảm giác như cuộc sống bị đảo lộn. Bà vốn xuất thân từ quê, nên mang theo những thói quen không mấy vệ sinh. Đáng nói nhất là thói quen mút thìa khi đút cháu ăn và hút mũi bằng miệng khi cháu ốm. Mỗi lần thấy cảnh đó, tôi vừa ghê tởm, vừa lo lắng cho sức khỏe của con mình.
Tôi đã nhiều lần góp ý: nhẹ nhàng có, cứng rắn có. Nhưng bà vẫn phớt lờ, thậm chí còn gắt lên:
“Ngày xưa nuôi chồng con, mẹ cũng làm vậy đấy. Có sao đâu mà sợ!”
Tôi cố nhịn, nhưng mỗi lần thấy bà làm như vậy, máu trong người lại sôi lên.
Hôm đó, con bị cảm sốt, bà lại mang cái miệng ra để “hút mũi”. Tôi điên tiết nhưng không tranh cãi, thay vào đó, âm thầm thực hiện một kế hoạch.
Tối hôm đó, trong bữa cơm, tôi giả vờ mở điện thoại ra xem, cố tình bật âm lượng lớn để bà nghe. Đoạn video chiếu cảnh một đứa trẻ nhập viện vì bị nhiễm khuẩn từ thói quen “hút mũi bằng miệng” của người lớn. Bác sĩ còn nói rất rõ về tác hại:
“Miệng của người lớn có hàng tỷ vi khuẩn, khi dùng miệng để hút mũi, vi khuẩn dễ dàng lây sang trẻ, gây viêm phổi, viêm màng não…”
Bà nghe thấy, mặt tái mét. Tôi nhìn thấy bà đặt đũa xuống, im lặng. Cơm nước xong, bà vào phòng, không nói lời nào.
Hôm sau, khi cháu lại khóc quấy vì cảm, bà không còn dùng miệng hút mũi nữa. Tôi đưa máy hút mũi chuyên dụng ra, bà ngoan ngoãn làm theo mà không nói một lời.
Kể từ hôm đó, thói quen bẩn thỉu của bà biến mất. Tôi chẳng cần phải tranh cãi, chỉ cần cho bà thấy sự thật khắc nghiệt. Bài học rút ra là: đôi khi, thay vì lời nói, một chút “thủ thuật” cũng hiệu quả hơn nhiều!