Tôi gặp anh khi còn là một cô gái trẻ trung đầy mộng mơ. Cuộc đời chưa từng tưởng tượng rằng ngày nào đó, tôi sẽ bước vào một tình huống tréo ngoe đến vậy.
Tôi vừa ngỡ ngàng, vừa tức giận. Con gái? Anh có con gái? Vậy tại sao từ trước đến giờ anh không hề đề cập? Lòng tôi nóng lên như lửa đốt, không thể nào chấp nhận nổi sự thật như sét đánh ngang tai này. Tôi quyết định ngay lập tức trở về nhà để hỏi cho ra lẽ.
Vừa mở cửa, tôi thấy một đứa bé gái khoảng chừng năm tuổi, gương mặt tròn trĩnh với đôi mắt to tròn, đen láy. Chưa kịp định thần, con bé đã chạy ào tới và ôm chầm lấy tôi. Tiếng cười trong veo của nó vang lên, làm tôi bất giác sững lại.
Rồi tôi ngỡ ngàng hơn nữa khi nhìn kỹ gương mặt của nó. Làm sao… có thể như vậy? Mỗi đường nét, ánh mắt, nụ cười… tất cả như một tấm gương phản chiếu chính tôi của năm năm trước. Đứa bé đó không chỉ đơn giản là con riêng của chồng, mà nó là… con ruột của tôi.
Từng kí ức xưa cũ hiện về trong đầu tôi. Năm năm trước, tôi từng yêu một người khác, người đã rời xa khi nghe tin tôi mang thai. Và trong một quyết định khó khăn, tôi để lại con ở trại trẻ mồ côi, hy vọng con sẽ tìm được gia đình nào đó yêu thương, chăm sóc. Tôi chưa từng dám nghĩ ngày nào đó sẽ gặp lại nó, lại càng không thể nghĩ rằng chồng hiện tại lại là người đã nhận nuôi đứa trẻ ấy.
Tôi nhìn anh, cảm giác như một cơn lốc xoáy đang cuốn mình vào giữa. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay tôi, chỉ nói một câu mà như hiểu tất cả: “Anh biết hết rồi, và anh yêu em. Anh đã chọn con bé vì đó cũng là con của em.”
Tôi biết rằng kể từ giây phút ấy, không chỉ là cuộc hôn nhân với anh, mà còn là trách nhiệm của một người mẹ, tôi sẽ sống và yêu thương thật hết lòng.
Từ trong giông bão của sự thật phũ phàng, tôi nhận ra rằng cuộc đời đôi khi có những cái kết không ngờ nhưng lại vô cùng đẹp đẽ.