Lấy chồng mới ba tháng, tôi không ngờ cuộc đời mình lại rẽ ngoặt đau đớn đến thế. Biết tin mình bị ung thư cổ tử cung, tôi chết lặng. Bác sĩ nói phải cắt bỏ hoàn toàn tử cung, đồng nghĩa với việc tôi không còn khả năng làm mẹ. Khi ấy, tôi chỉ nghĩ đến chồng – người tôi yêu thương và đặt tất cả niềm tin vào. Nhưng anh, thay vì an ủi và động viên, lại dần xa cách, lạnh nhạt như thể tôi đã không còn là người phụ nữ mà anh từng yêu.
Không lâu sau, tôi phát hiện anh có bồ. Cô ta nhanh chóng báo tin có thai, và mẹ chồng tôi mừng như bắt được vàng. Thậm chí, bà còn xúi anh bỏ tôi để rước người mới về. Tôi đau đớn, nhưng vẫn im lặng, vì nghĩ rằng giữ một người không yêu mình chỉ là điều vô nghĩa.
Rồi một ngày, tôi phát hiện chiếc két sắt trong phòng mình có dấu hiệu bị động vào. Linh cảm chẳng lành, tôi kiểm tra nhưng không tìm thấy gì lạ. Vài hôm sau, mẹ chồng bỗng hốt hoảng chạy từ phòng tôi ra, mặt tái xanh.
Sau khi bình tĩnh lại, bà kể rằng đã lén mở két sắt của tôi để lấy số vàng cưới – số của hồi môn mà tôi chưa dám động vào. Nhưng khi mở ra, bà hít phải một mùi hôi thối kinh khủng. Tò mò, bà thò tay vào và giật mình thấy xác một con chuột chết đang phân hủy.
Bí mật chiếc két nhanh chóng lan khắp nhà. Mẹ chồng giận dữ trách tôi cố tình bẫy bà, nhưng tôi chỉ ngồi cười lạnh lùng. “Con chưa từng đụng vào két kể từ ngày cưới. Nếu muốn biết sự thật, mẹ có thể tự tìm hiểu. Nhưng mẹ nên nhớ, cái gì cũng có nhân quả.”
Từ ngày đó, mọi người trong nhà bắt đầu dè chừng mẹ chồng. Riêng chồng tôi, sau khi nghe chuyện, lại nhìn tôi với ánh mắt áy náy. Nhưng tất cả đã quá muộn. Tôi quyết định dứt áo ra đi, không cần vàng, không cần tình cảm giả dối.
Cuộc đời tôi có lẽ đã mất đi khả năng làm mẹ, nhưng tôi vẫn còn cơ hội sống cho bản thân – và tìm thấy một tương lai mới, không còn những người phản bội và tham lam.