Hơn hai mươi năm trước, khi em chồng tôi mang bầu trước cưới, cả gia đình rơi vào khủng hoảng. Nhà bạn trai của em không nhận trách nhiệm, cũng không thừa nhận đứa trẻ trong bụng. Trong khi mọi người vẫn tranh cãi nên xử lý chuyện này thế nào, tôi – người chị dâu mới cưới được hai năm – đã lên tiếng:
“Đứa trẻ không có tội. Nếu không ai nhận, con bé hãy để chị nuôi.”
Mọi người sững sờ, nhưng tôi biết mình không thể để đứa bé phải chịu số phận cay nghiệt từ khi chưa kịp chào đời. Thế là, khi đứa trẻ sinh ra, tôi làm thủ tục nhận con nuôi, đặt tên bé là Minh Anh.
Minh Anh lớn lên trong vòng tay yêu thương của tôi và chồng. Trộm vía, con là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh và hiểu chuyện. Mặc dù hoàn cảnh đặc biệt, Minh Anh chưa bao giờ khiến tôi phải buồn lòng. Con luôn cố gắng học hành và là niềm tự hào của gia đình.
Năm Minh Anh 18 tuổi, con nhận được học bổng toàn phần du học Úc. Ngày đưa con ra sân bay, tôi nắm tay con, dặn dò bao nhiêu điều mà nước mắt không ngừng rơi. Con ôm tôi thật chặt, hứa sẽ học hành chăm chỉ và sớm quay về.
Hôm ấy, sau khi về nhà, tôi quyết định dọn dẹp lại phòng của Minh Anh. Từng món đồ nhỏ bé gắn bó với tuổi thơ của con khiến lòng tôi chùng xuống. Nhưng khi kéo ngăn tủ quần áo, một thứ rơi ra làm tôi chết lặng.
Đó là một cuốn sổ nhỏ, bìa đã cũ, bên ngoài chỉ ghi hai chữ: “Sự thật.”
Tôi run rẩy mở ra. Những dòng chữ nắn nót của Minh Anh hiện lên:
“Mẹ à, con biết con không phải con ruột của mẹ. Con đã nghe lén câu chuyện giữa bà nội và mẹ từ khi con còn nhỏ. Con biết mẹ nhận nuôi con vì thương con, vì không muốn con bị bỏ rơi. Con không dám hỏi, cũng không dám nói ra vì sợ mẹ buồn.
Nhưng mẹ biết không, con luôn xem mẹ là mẹ ruột. Mẹ là người yêu thương và hy sinh tất cả cho con. Con sẽ cố gắng học thật giỏi, để sau này có thể báo đáp mẹ. Con chỉ mong mẹ tha lỗi cho con vì đã biết chuyện mà không nói gì. Con yêu mẹ nhiều lắm!”
Tôi gục xuống, nước mắt tuôn như mưa. Bao nhiêu năm nay, tôi luôn giấu kín chuyện này, chỉ mong Minh Anh không bị tổn thương. Nhưng con đã biết từ lâu và vẫn âm thầm yêu thương, kính trọng tôi như một người mẹ thực sự.
Cuốn sổ nhỏ ấy trở thành bảo vật của tôi. Nó nhắc tôi rằng tình yêu không phụ thuộc vào huyết thống, mà vào sự hy sinh và trái tim chân thành. Và với Minh Anh, tôi không chỉ là mẹ – mà còn là người con yêu thương nhất đời.