Giữa đêm khuya thanh vắng, khi cả gia đình đang chìm trong giấc ngủ, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Tôi ra mở cửa thì thấy cô em chồng, gương mặt hốc hác, tay xách vali lớn. Em rụt rè nói:
Thương em, tôi không nỡ từ chối. “Chỉ 3 ngày thôi mà”, tôi tự nhủ. Nhưng rồi 3 ngày kéo thành 1 tuần, 1 tuần thành 1 tháng, và nửa năm trôi qua, cô em chồng vẫn chưa có dấu hiệu rời đi.
Không những vậy, em không hề góp tiền sinh hoạt, cũng chẳng hề hỏi han hay giúp đỡ tôi việc gì trong nhà. Tôi bực bội nhưng cố nhịn, phần vì ngại chồng, phần vì nghĩ em còn trẻ, chắc đang khó khăn.
Rồi một tối, khi sự kiên nhẫn đã chạm đáy, tôi trút hết nỗi bực dọc lên chồng:
Anh xem em gái anh kìa, ở nhờ nhà mình mà như đi nghỉ dưỡng! Em không phải cái máy ATM hay osin để hầu hạ mãi thế này đâu!
Chẳng biết thế nào mà cô em chồng lại đi ngang và nghe hết. Sáng hôm sau, em thu dọn đồ đạc và rời đi không một lời tạm biệt. Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nhẹ như gió thoảng.
“Em biết em phiền chị nhiều, nhưng lúc đó em không còn nơi nào để đi. Tiền này là chút ít em dành dụm, mong chị nhận. Em cảm ơn chị đã cưu mang em suốt thời gian qua. Em xin lỗi vì tất cả.”
Đọc xong, tôi bỗng thấy tim mình thắt lại. Hóa ra em chẳng hề vô tâm như tôi nghĩ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mình đã trách lầm em. Nhưng giờ em đã đi rồi, tôi chỉ biết đứng đó, lòng ngổn ngang bao cảm xúc.