Trong một buổi tối yên tĩnh, tôi đang nằm dài trên ghế sofa, lướt điện thoại thì bỗng nhận được tin nhắn định vị từ bạn bè. Đang bối rối chưa hiểu chuyện gì, tôi chỉ biết rằng chồng tôi đang ở một nhà nghỉ với một người phụ nữ khác. Tim tôi thắt lại, cơn giận dâng trào. Tôi ngay lập tức gọi điện cho bạn thân, rủ cô ấy cùng tôi đến địa điểm được gửi.

Chúng tôi phóng xe trong đêm, lòng đầy bồn chồn và háo hức. Khi đến nơi, tôi chần chừ một chút, nhưng sự tức giận không cho phép tôi dừng lại. Tôi quyết định đạp cửa vào trong. Hít sâu một hơi, tôi mở cửa.

Cảnh tượng trước mắt làm tôi choáng váng. Không phải chồng tôi như tôi vẫn nghĩ, mà là… bố chồng! Ông đang ngồi trên giường, vẻ mặt bất ngờ và ngượng ngùng khi thấy tôi.

Vợ cầm chày đi đánh ghen, tiểu tam sợ chạy thục mạng - 2sao

“Con gái à, sao con lại ở đây?” Ông hỏi, gương mặt đỏ ửng.

Tôi đứng đơ người, không biết nên phản ứng thế nào. Trong đầu tôi như có hàng triệu câu hỏi. Tại sao bố chồng lại ở đây? Có chuyện gì đang diễn ra mà tôi không biết?

Nghe tiếng động, người phụ nữ bên cạnh ông chợt quay lại, và tôi nhận ra đó là một người bạn cũ, đã lâu không gặp. Cô ấy mỉm cười ngượng ngùng, và tất cả những gì tôi nghĩ lúc này là: đây là một hiểu lầm khủng khiếp.

Mọi thứ dần dần được làm sáng tỏ. Hóa ra, bố chồng tôi và người phụ nữ này chỉ gặp nhau để bàn về một dự án kinh doanh. Họ đã có một buổi tối cùng nhau để thảo luận, không hề có chuyện gì xảy ra như tôi nghĩ.

Sau khi nghe họ giải thích, tôi cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ. Tôi nhìn bạn thân, chúng tôi đều cười và thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, tôi xin lỗi bố chồng và hứa sẽ không bao giờ vội vàng đánh giá một tình huống mà không có đủ thông tin.

Trở về nhà, tôi nhận ra rằng đôi khi, sự hiểu lầm có thể dẫn đến những tình huống dở khóc dở cười. Và quan trọng hơn, tôi đã học được bài học về sự tin tưởng và không nên để cơn giận lấn át lý trí.