Ngày con gái tôi mất trên bàn đẻ, tôi như ngã quỵ. Nỗi đau xé lòng khi nhìn đứa con gái mà tôi yêu thương giờ đây đã nằm yên, để lại cho tôi một đứa cháu đỏ hỏn, mồ côi mẹ ngay từ khi vừa chào đời. Tôi ôm cháu vào lòng, nước mắt rơi không ngớt. Từ giây phút ấy, tôi biết cuộc đời mình sẽ thay đổi mãi mãi.
Những năm tháng sau đó là cả một chặng đường dài đầy thử thách, nhưng tôi luôn cố gắng hết sức để cháu có được một tuổi thơ đủ đầy yêu thương. Từ những bước chân chập chững đầu tiên cho đến ngày cháu bước vào lớp học đầu đời, mỗi khoảnh khắc bên cháu là niềm an ủi, là động lực giúp tôi vượt qua nỗi đau mất con. Cháu lớn lên trong vòng tay tôi, với tình yêu thương trọn vẹn của người bà vừa làm mẹ, vừa làm cha.
Ngày cháu lên xe hoa về nhà chồng, tôi vừa mừng, vừa xót xa. Mừng vì cháu đã trưởng thành, tìm được hạnh phúc cho riêng mình, nhưng cũng không khỏi xót xa vì từ đây, cháu sẽ rời xa vòng tay của tôi. Trong lúc chuẩn bị bước lên xe hoa, cháu bất ngờ nắm chặt tay tôi, đặt vào đó một mẩu giấy nhỏ, rồi mỉm cười bước đi.
Đêm hôm ấy, khi trở về trong căn nhà vắng lặng, tôi mới mở mẩu giấy ra. Đó là một lá thư viết tay, từng dòng chữ nét nghiêng nghiêng như chính tâm tình của cháu. Cháu viết:
“Người ta vẫn bảo rằng con mồ côi mẹ, nhưng với con, ngoại chính là mẹ, là người đã cho con tình yêu thương vô điều kiện. Ngoại đã hi sinh cả cuộc đời vì con, nuôi con từ lúc con chưa biết gì đến lúc con trưởng thành. Con biết, ngoại từng mất mát rất nhiều. Nhưng con mong ngoại yên tâm, con sẽ mang theo tình yêu của ngoại đến ngôi nhà mới, sẽ sống thật hạnh phúc để không phụ lòng ngoại. Cảm ơn ngoại – người mẹ lớn nhất đời con.”
Đọc đến đây, tim tôi nghẹn lại, nước mắt chảy dài không thể cầm được. Bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng nghĩ đến việc nhận lại gì từ cháu, chỉ mong cháu hạnh phúc. Nhưng những dòng chữ ấy là món quà vô giá, là lời cảm ơn mà tôi đã không nghĩ mình cần.
Lá thư ấy nằm mãi bên ngực trái của tôi, để những năm tháng về sau, tôi vẫn nhớ đến tình thương mà cháu đã dành cho tôi – tình thương của đứa con gái thứ hai, người đã đem lại ánh sáng cho cuộc đời tôi sau những năm tháng đắng cay.
News
Ngọc Lan tuyên bố giải nghệ vì con
“Nếu tôi cứ cảm thấy tội lỗi khi đi làm rồi phải bù đắp cho con thì vô tình trở thành sự nuông chiều dành cho con” – Ngọc Lan chia sẻ. Thời gian gần đây, diễn viên Ngọc Lan…
Tôi lỡ mang b-ầ-u, bố mẹ ngượng chín mặt với hàng xóm nên đ-uổ-i luôn ra khỏi nhà. Sau 10 năm tá túc ngoài xã hội, tôi cũng gặp được một người đàn ông chấp nhận và thương hai mẹ con thật lòng. Ngày chúng tôi làm đám cưới, bố mẹ đ-ẻ b-ấ-t ng-ờ đến trao cho 2 cây vàng và quỳ xuống xin tôi tha thứ, tôi không chấp nhận, vừa đến nhà thì nhận tin s-é-t đá-nh…
Ngày tôi phát hiện mình mang bầu, tưởng chừng đó là niềm vui nhưng lại là khởi đầu của một chuỗi bi kịch. Bố mẹ tôi, vì lo sợ điều tiếng của làng xóm, đã không ngần ngại đuổi tôi…
Võ Hoàng Yến nghẹn ngào khi chứng kiến tình cảnh này của con gái
Ngay lập tức, bài đăng của siêu mẫu Võ Hoàng Yến nhận về rất nhiều lời động viên từ bạn bè, đồng nghiệp và người hâm mộ. Mới đây Võ Hoàng Yến tâm sự rằng, cô đau lòng khi thấy…
Hồ Văn Cường vẫn là trụ cột gánh cả gia đình, lần đầu nói thẳng về chuyện tiền nong
Ca sĩ Hồ Văn Cường đã có những chia sẻ gây chú ý về cuộc sống cá nhân sau khi mẹ nuôi Phi Nhung qua đời nhiều năm. Sau khi Phi Nhung qua đời, Hồ Văn Cường trở thành trung…
Hậu ly hôn Chí Trung, cuộc sống hiện tại của NSND Ngọc Huyền thế nào
NSND Ngọc Huyền sau khi chia tay với NSƯT Chí Trung, chị vẫn ‘ở vậy’ và có cuộc sống bình yên bên con cháu. NSND Ngọc Huyền sinh năm 1962, là con gái của ông chủ tiệm ảnh Đại Tân…
Em gái r:uộ:t lỡ mang b-ầ-u nhưng định bỏ vì không có khả năng nuôi con, tôi thương nên động viên cứ giữ lại th-a-i đ-ẻ, sau tôi sẽ nhận làm con nuôi. Nuôi cháu từ những ngày còn đ-ỏ h-ỏ-n ẵm ngửa trên tay đến khi cháu học hết cấp 3 thì đỗ học bổng toàn phần đi du học Anh. Ngày tiễn cháu lên sân bay, vừa mừng vừa lo, khi về đến nhà thì thấy cảnh trống vắng đang khóc nức nở thì thấy phong thư để ngay trên bàn với nội dung…
Ngày em gái lỡ dại, sợ hãi vì mang bầu nhưng không đủ khả năng nuôi con, tôi đã không ngần ngại động viên em. Nhìn vào ánh mắt hoang mang của em, tôi nhẹ nhàng nói: “Cứ giữ…
End of content
No more pages to load