Chồng tôi là một người đàn ông tử tế, điềm đạm, lại là trai tân, chưa từng có gia đình. Tôi yêu anh vì sự chân thành và thấu hiểu, và vì thế tôi hoàn toàn tin tưởng anh. Nhưng đời đúng là không thể lường trước. Một tuần tôi đi công tác, mọi chuyện tưởng như bình thường, cho đến khi anh gọi điện, giọng trầm ấm:
“Em à, đợt này anh quyết định đưa con gái về ở cùng chúng ta.”
Tôi sững người, cầm chặt điện thoại. Con gái? Anh đang nói gì vậy? Một người chưa từng có gia đình lại tự nhiên có con gái?
Tôi tức giận, mặt đỏ bừng như bị phản bội. Lòng tôi bốc lên nỗi hoài nghi: Anh đã giấu tôi bao lâu nay? Anh có con riêng từ trước? Đó là lý do gì mà anh không nói với tôi từ đầu?
Tôi không hỏi thêm câu nào, chỉ bảo mình bận rồi dập máy. Suốt những ngày còn lại của chuyến công tác, tôi như sống trong bầu không khí ngột ngạt, vừa giận, vừa tủi, vừa hoang mang. Tôi không nói thêm gì với anh, cũng không đồng ý để anh ra sân bay đón khi tôi về. Tôi sẽ tự mình đối diện với sự thật này, tôi nghĩ, trái tim như bóp nghẹt.
Đứa bé đó… không lẫn vào đâu được. Đó chính là con gái tôi – đứa con mà tôi sinh ra trong một cuộc hôn nhân đổ vỡ nhiều năm trước. Đứa bé tôi đã phải gửi lại cho gia đình cũ chăm sóc, vì khi ly hôn tôi không có đủ điều kiện nuôi con.
Tôi quay sang nhìn chồng, trong lòng ngổn ngang. Anh mỉm cười, ánh mắt đầy thấu hiểu:
“Anh biết em vẫn luôn nhớ con, nhưng không dám nói ra. Anh đã đi gặp gia đình em, xin phép để đưa bé về sống với chúng ta. Từ giờ, gia đình mình sẽ trọn vẹn hơn, phải không?”
Nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi không biết nói gì, chỉ có thể ôm chầm lấy anh và con gái mình. Lòng tôi như trút bỏ mọi gánh nặng bấy lâu, vừa thương anh, vừa biết ơn anh vô hạn.
Thì ra, tình yêu anh dành cho tôi không chỉ là lời nói suông, mà là hành động âm thầm, là sự hy sinh lớn lao để bù đắp những nỗi đau trong lòng tôi. Và giờ đây, chúng tôi thật sự là một gia đình.