Ngôi nhà lộng lẫy nằm giữa khu phố sầm uất đã từng là niềm tự hào của cả gia đình. Chồng tôi, anh Dũng, là con trưởng trong gia đình danh giá, luôn mang trên vai trọng trách giữ gìn và phát triển gia sản. Nhưng bi kịch xảy đến khi anh phát hiện mình bị ung thư túi mật giai đoạn cuối. Đối mặt với cái chết, mẹ chồng tôi – một người đàn bà mạnh mẽ nhưng cũng đầy toan tính – quyết định hành động.
“Mọi thứ sẽ được giao lại cho con,” bà nghiêm giọng khi trao tập giấy tờ vào tay tôi. “Con hãy giữ gìn khối tài sản này, để sau này nó thuộc về cháu đích tôn của bà.”
Tôi run run nhận lấy. Một khối nhà đất trị giá triệu đô, bao năm là mơ ước xa vời, giờ nằm gọn trong tay tôi. Dù đau lòng vì bệnh tình của chồng, trong tôi vẫn bùng lên niềm vui thầm kín: cuối cùng, tôi cũng có được điều mà bao người khao khát.
Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị mọi giấy tờ cần thiết để đi công chứng. Tâm trạng rộn ràng, tôi ngồi trước quầy nhân viên, chờ họ kiểm tra hồ sơ. Nhưng chỉ vài phút sau, nét mặt của nhân viên bỗng thay đổi. Cô ta nhìn tôi, ánh mắt đầy ngập ngừng.
“Chị ơi, cái này… không đúng tên chị.”
Tôi giật mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lấy lại tập hồ sơ, tôi nhanh chóng lật xem. Trên tấm sổ đỏ, cái tên hiện ra khiến tôi chết lặng: Nguyễn Văn Hoàng, tên của em chồng tôi.
Tim tôi như rụng rời. Làm sao có thể như vậy được? Sổ đỏ này lẽ ra phải thuộc về tôi, đúng như lời mẹ chồng nói. Tôi cố giữ bình tĩnh, quay sang nhân viên: “Chắc có nhầm lẫn gì đó. Chồng tôi và mẹ chồng đã sang tên cho tôi rồi.”
Nhân viên lắc đầu: “Tên chủ sở hữu chính thức vẫn là người này. Chị có thể kiểm tra lại hồ sơ gốc.”
Bối rối, tôi vội gọi về cho mẹ chồng. Đầu dây bên kia, giọng bà điềm nhiên: “Không có gì nhầm đâu con. Tài sản ấy mẹ đã chuyển cho thằng Hoàng từ lâu. Con chỉ là người giữ tạm thời thôi.”
Tối hôm đó, tôi đối diện với mẹ chồng và em chồng. Chồng tôi nằm trong phòng, không hề hay biết những gì đang xảy ra. Bà mẹ chồng thản nhiên giải thích:
“Dũng sắp không qua khỏi, con cũng là người ngoài. Cháu đích tôn dù sao cũng còn quá nhỏ. Mẹ chỉ muốn bảo đảm rằng tài sản này không bị thất thoát. Thằng Hoàng là con trai ruột, nó sẽ biết cách giữ gìn.”
Tôi không thể nói được lời nào. Toàn bộ niềm vui vừa chớm nở đã bị dập tắt. Tôi nhận ra mình chỉ là một quân cờ trong tay mẹ chồng, còn khối tài sản kia chưa bao giờ thực sự thuộc về tôi.
Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của bà, tôi hiểu rằng cuộc chiến giành lại quyền lợi cho con trai mình mới thực sự bắt đầu. Liệu tôi có đủ sức đối mặt với gia đình này, khi tất cả dường như đã được tính toán từ trước?