Khi chồng tôi qua đời, tôi quyết định không đi thêm bước nữa, mà ở lại chăm sóc bố chồng. Ông đã lớn tuổi, sức khỏe ngày một yếu, và tôi cảm thấy mình có trách nhiệm thay chồng báo hiếu. Thương tôi vất vả, bố chồng bảo tôi nghỉ làm, hứa sẽ lo cho tôi đầy đủ. Tôi đồng ý, với mong muốn bù đắp phần nào nỗi cô đơn và mất mát của ông. Mỗi đêm, tôi vẫn thức để chăm sóc ông, giúp ông từ những việc nhỏ nhất, đảm bảo ông được nghỉ ngơi thoải mái.

Vài tháng sau, cơ thể tôi bỗng nhiên thay đổi, bụng dần sưng to hơn. Mọi người bắt đầu bàn tán, lời đồn thổi rằng tôi đã làm điều gì sai trái, rằng tôi ở lại là để trục lợi chứ chẳng phải vì tình cảm gia đình. Những lời cay nghiệt ấy làm tôi tổn thương, nhưng tôi không giải thích, chỉ lặng lẽ chịu đựng. Họ đâu biết rằng, tôi cũng lo lắng vì những thay đổi trong cơ thể mình.

Có thể là hình ảnh về 6 người

Cuối cùng, tôi quyết định đi khám và nhận được chẩn đoán rằng mình mắc một căn bệnh nghiêm trọng. Đó là lý do khiến bụng tôi sưng to chứ không phải điều mà hàng xóm đồn đoán. Khi sự thật được phơi bày, mọi người đều sững sờ và cảm thấy áy náy vì đã vội vàng phán xét tôi. Những lời xầm xì, dè bỉu nay hóa thành sự hối hận, nhưng tổn thương mà họ gây ra thì vẫn còn đó.

Đôi khi, sự thật không giống như bề ngoài, và lòng tốt thường bị hiểu lầm bởi những ánh nhìn khắc nghiệt của xã hội. Tôi đã chọn im lặng vì không cần sự thương hại, chỉ mong rằng câu chuyện của mình sẽ là lời nhắc nhở rằng, đừng vội vàng phán xét khi ta chưa hiểu rõ ngọn ngành.