Hôm đó là một buổi chiều oi ả, tôi khăn gói lên thành phố về ra mắt gia đình anh – chàng trai mà tôi yêu hết lòng. Trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc, vừa háo hức vừa lo lắng, tôi vẫn giữ vững nụ cười trên môi. Nhưng ngay từ khi bước chân vào nhà, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt trong ánh mắt của họ.
Tiếng mẹ anh cười nhẹ nhưng mang đầy hàm ý khi nghe tôi giới thiệu:
“Ơ, quê ở đâu cơ? Nói giọng này chắc xa lắm nhỉ?”
Tôi gượng cười, cố lờ đi ánh mắt soi mói ấy. Trong suốt bữa cơm, từng câu từng chữ tôi nói đều bị họ chú ý, mỗi lần tôi lỡ ngọng giữa “l” và “n”, ánh mắt họ lại chạm nhau, như đang chia sẻ một bí mật nào đó.
Sau bữa ăn, tôi xắn tay áo vào bếp dọn dẹp. Khi đang lúi húi rửa chén, tiếng mẹ anh vang lên rõ ràng từ phòng khách:
“Gái quê thế này mà nghĩ bước chân vào nhà mình dễ lắm hả? Nhìn cách nói năng là biết chẳng cùng đẳng cấp.”
Tim tôi thắt lại. Tự trọng bị đụng chạm, lòng tôi bỗng nổi lên một ngọn lửa quyết tâm. Được thôi, nếu họ nghĩ tôi chỉ là một “gái quê” không xứng đáng, tôi sẽ cho họ thấy tôi thực sự là ai.
Sau bữa cơm, tôi lịch sự đề nghị giúp ông nội anh kê lại chiếc tủ gỗ cũ trong phòng khách – nhân tiện để lộ chiếc đồng hồ cổ đang đeo trên tay. Đó không phải là món đồ bình thường. Chiếc đồng hồ đó là một phiên bản giới hạn, được đấu giá ở nước ngoài mà bố tôi – một nhà sưu tầm nổi tiếng – đã tặng cho tôi.
“Ồ, cháu có biết giá trị của chiếc đồng hồ này không?” – giọng ông nội anh đột nhiên nghiêm túc.
Tôi chỉ mỉm cười:
“Dạ, là quà sinh nhật của bố cháu, ông ạ. Ông có hứng thú với đồng hồ không ạ? Nhà cháu có bộ sưu tập mà bố thường khoe mãi.”
Không khí trong phòng khách im lặng hẳn. Mẹ anh lúng túng hỏi nhỏ:
“Bố cháu làm nghề gì?”
Tôi nhẹ nhàng đáp:
“Dạ, bố cháu là chủ tịch một tập đoàn chuyên về nội thất. Mấy hôm trước cháu còn đang bận giúp ông ngoại sắp xếp hội thảo về nghệ thuật truyền thống, nên không ghé qua đây sớm hơn được.”
Từ ánh mắt khinh miệt, cả gia đình chuyển sang ngỡ ngàng. Ông nội anh hỏi thêm vài câu về gia đình tôi và càng nghe càng… sửng sốt. Mẹ anh thì lúng túng đến mức chẳng nói thêm được lời nào.
Cuối buổi, trước khi ra về, ông nội anh giữ tay tôi và nói:
“Cháu gái, cháu tốt quá! Nhà này nếu có phúc rước được cháu thì chẳng còn gì bằng!”
Tôi mỉm cười, bước ra khỏi căn nhà ấy với lòng tự tin ngút ngàn. Còn anh, từ hôm đó, gia đình đã giục cưới ngay! Nhưng tôi chưa vội trả lời… Vì đâu dễ dàng như họ tưởng!