Kết thúc đám cưới, mẹ chồng bảo tôi lên phòng nghỉ ngơi chăm chồng chứ không bắt làm gì cả. Đêm tân hôn đến, nhìn lão chồng liệt nửa người của mình nằm giường mà tôi lắc đầu ngán ngẩm.
Tôi vốn xuất thân từ 1 gia đình thuần nông nên kinh tế cũng không khá khẩm gì mấy. Thế rồi đùng 1 cái anh tôi đi đám cưới về uống rượu say tông xe vào người ta khiến người ta rơi vào tình trạng nguy kịch. Cũng may chị gái đó không c.hết nhưng sức khỏe yếu lắm, gia đình bên đấy đòi bồi thường tới tận 200 triệu khiến nhà tôi không biết xoay sở như nào. Ba mẹ thương anh, không muốn họ kiện anh đi tù nên cố vay mượn tiền để trả nhưng không được.
Thế rồi 1 hôm có 1 cặp vợ chồng trung tuổi đến nhà tôi để 200 triệu ra và bảo cho vay. Thấy họ chủ động lại cho mình vay không thế chấp gì tôi khuyên bố mẹ đừng lấy vì sợ họ có âm mưu gì. Nhưng nghe họ nói là dân cho vay thế chấp, họ thương gia đình tôi nên muốn cho vay tôi. Bí tiền và bị nhà chị kia đòi ác quá bố mẹ tôi liền làm giấy vay nợ với họ.
1 tháng, 2 tháng rồi đến tháng 5 không thấy họ đòi nợ gì hết nhà tôi cũng khá yên tâm nhưng đến tháng thứ 7 họ đến đòi bố mẹ tôi phải trả hết cục tiền đó. Biết nhà tôi không có tiền, họ nhìn tôi và bảo.
– Anh chị muốn tôi xóa nợ cho không? Tôi chỉ cần anh chị gả con gái cho thằng con trai liệt nửa người của tôi thôi.
– Hả??? Lấy chồng liệt để trừ nợ ạ. Con không lấy đâu.
– Từ từ hãy quyết định cô bé ạ. Ta nghĩ cô sớm chịu làm con dâu ta thôi.
Vị vợ chồng đó về, cả nhà tôi ngồi lặng thinh nhìn nhau mà mặt buồn rười rượi. Cả tuần trời suy nghĩ, nhìn về ngôi nhà cấp 4 dột nát của mình tôi chủ động đề nghị với bố mẹ chuyện kết hôn kia. Tôi chấp nhận lấy chồng để trả nợ, bởi cách này là cách duy nhất khiến nhà tôi thoát nợ thôi. Bố mẹ tôi già cả rồi, anh tôi thì ở nhà làm ruộng tiền đâu mà trả nợ người ta chứ. Nhắm mắt lấy chồng liệt, tôi biết cuộc đời mình từ đây sẽ bước sang những trang tăm tối, đầy nước mắt lẫn khổ đau.
Ngày cưới, nhà trai đ.ánh toàn xe hơi xịn về nhà tôi đón dâu. Sánh bước cùng người chồng ngồi xe lăn mà tôi nước mắt lưng tròng than thân trách phận sao cuộc đời tôi lại có ngày hôm nay chứ. Chồng nhìn tôi không nói câu gì, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi rồi nhìn ra tấm cửa kính ô tô mà suy nghĩ. Có lẽ anh cũng không yêu tôi, cuộc hôn nhân này đâu có tình yêu cơ chứ. Thôi thì cứ lấy anh để trả nợ, mai này không sống được với nhau thì tìm cách giải thoát cho nhau vậy.
Kết thúc đám cưới, mẹ chồng bảo tôi lên phòng nghỉ ngơi chăm chồng chứ không bắt làm gì cả. Đêm tân hôn đến, nhìn lão chồng liệt nửa người của mình nằm giường mà tôi lắc đầu ngán ngẩm. Gái 21 tuổi như tôi, phơi phới tuổi xuân vậy mà đêm tân hôn chỉ ngủ đến mức nhạt nhẽo thế này thôi sao? Chồng liệt nửa người “bất lực” thế kia còn làm ăn được gì chứ?
Thấy tôi đi ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, chồng cười sung sướng vật tôi xuống giường mà nhìn tôi đắm đuổi bảo.
– Giờ thì mình tân hôn được chứ? Anh có thể làm người đàn ông của em được rồi đấy.
– Sao đôi chân của anh có thể cử động được thế kia? Chẳng phải anh bị liệt nửa người hay sao?
– Ừ thì anh bị liệt. Nhưng từ khi gặp em anh đã quyết tâm đến bệnh viện trị liệu và tự tập vận động nên đã khỏi rồi đấy.
– Anh và em mới gặp nhau được 1 tháng mà. Sao có thể khỏi nhanh như vậy.
– Không, anh và em đã gặp nhau gần năm nay rồi. Em có nhớ lần em vào viện cùng gia đình vì anh em đã gây tai nạn không. Lần đó anh đi khám sức khỏe và vô tình em đã đụng vào xe lăn của anh, em còn làm đổ hết sữa vào người anh đó. Em nhớ chưa?
– À…em nhớ rồi. Là anh sao?
– Ừ, là anh đó. Từ lần gặp em anh đã yêu em rồi. Anh nhờ người tham dò về em và biết được nhà em đang cần tiền. Anh đã âm thầm nhờ bố mẹ mang tiền đến giúp đỡ em và sau đó như nào thì em biết rồi đó.
– Trời đất, hóa ra đây là 1 màn kịch đã có sự chuẩn bị từ trước. Ai cũng biết hết trừ em sao?
– Ừ, nhà anh thì ai cũng biết chuyện nhưng nhà em thì không? Thế nào, vợ yêu lý do này đã đủ thuyết phục em làm vợ anh chứ? Anh không hứa sẽ cho em 1 cuộc sống sang giàu nhưng anh hứa sẽ biến em là người vợ hạnh phúc nhất quả đất này. Anh thề đó.
– Anh hứa liệu anh có làm nổi không? Lời hứa khó tin lắm.
– Việc gì?
– Tân hôn.
– Hả??? Tân hôn á, em chưa sẵn sàng.
– Em không phải chuẩn bị gì cả. Chỉ cần nghe lời anh là được còn mọi chuyện cứ để anh.
– Từ từ đã, em…
Không kịp phản kháng gì chồng đã tân hôn tôi như đúng rồi. Sau đêm tân hôn đó, tôi có 1 cuộc sống vô cùng viên mãn. Chồng luôn quan tâm và yêu chiều tôi hết mực. Điều khiến tôi hạnh phúc hơn cả là anh quan tâm tới gia đình tôi lắm. Có lẽ tôi đến với anh không bằng tình yêu nhưng những việc anh làm khiến tôi cảm thấy mình hoàn toàn tin tưởng vào cuộc hôn nhân này.
News
Vừa biết chồng mắc UT, tôi thản nhiên bỏ mặc đi biền biệt suốt mấy tháng trời. Sau khi nghe cuộc điện thoại từ em chồng, tôi trở về thì sân nhà đã rợp khăn trắng và trống kèn…
Bất ngờ một ngày tôi thấy vợ trở về. Cô ấy nhìn mập mạp hơn, đi về phía giường bệnh của tôi. Tôi giận vợ lắm, không muốn nhìn thấy cô ấy. Nhưng My đưa tôi xem một tờ giấy…
KATINAT gây tranh cãi vì trích 1k/ 1 đồ uống để ủng hộ giữa tâm bão
Bài đăng tải của thương hiệu đồ uống nổi tiếng bất ngờ tạo ra những phản ứng trái chiều. Trong chưa đầy 24 giờ, đã có hơn 10 nghìn lượt phẫn nộ bên dưới bài viết này, khiến đội ngũ…
Cô giáo mầm non khóc nức nở khi biết 10 học sinh của mình đã ra đi mãi mãi
Cầm trên tay chiếc khăn mặt, chiếc dép ở lớp của Quân – một trong 18 cháu bé không qua khỏi, mất tích sau trận lũ quét ở thôn Làng Nủ, cô giáo mầm non Hoàng Thị Nự khóc nức nở….
Tôi gọi các con về rồi chia đều 5 tỷ cho các cháu nhưng tất cả đều từ chối nhận tiền. Đến khi các con ra về, tôi thấy một tờ A4 trên bàn, mở ra đọc b:ủ;n r:ủ;n tay chân…
Ở thời điểm công bố di chúc, cụ ông này vô cùng ngạc nhiên khi thấy phản ứng của các con. Trong mắt người dân làng, gia đình ông Hứa (Chiết Giang, Trung Quốc) là một hình mẫu hoàn hảo….
Đến ra mắt nhà người yêu, vừa đến nơi bố mẹ anh đã đon đả ra đón. Mới nhìn thấy bác trai tôi khựng lại khi biết đó là…
Chuyện hôn nhân của tôi tưởng chừng thuận lợi lại thành ra sóng gió khi nhận ra bố chồng tương lai là người thế nào. Tôi và bạn trai yêu nhau nồng cháy, suốt 2 năm qua tôi và anh…
Bố mẹ bỏ đi biền biệt nên tôi nhận nuôi cháu nội từ thuở lọt lòng đến nay, giữa trời mưa bão hai bà cháu chỉ biết nương tựa vào nhau. Một hôm đi chợ về chẳng thấy cháu đâu chỉ thấy 1 bọc đồ trên bàn, lúc mở ra tôi ch-ế-t l-ặng
Cứ tưởng được nương tựa con cháu lúc tuổi già, tôi giờ đây khóc vì buồn. Tôi sinh được một cậu con trai duy nhất thì chồng tôi qua đời. Thương con nhỏ tôi ở vậy nuôi con suốt mấy…
End of content
No more pages to load