×

Cậu út chăm sóc mẹ từ ngày bà bị ngã rồi nằm li-ệt giường đến giờ đã 10 năm vậy mà khi cuối đời làm di chúc, bà lại chẳng cho em một cắc nào, toàn bộ tài sản đều nhường cho anh cả, chị hai hết. Dù thấy bất công nhưng nghĩ về chữ hiếu em út cũng không dám ho he nửa lời, chỉ đến hôm mọi người cúng thất cho mẹ, nhìn lên bàn thờ thấy thứ này các anh chị tự động cho cậu thừa kế toàn bộ nhà cửa, xe cộ

Mười năm, khoảng thời gian cậu Út gắn bó với mẹ không rời, từ ngày bà ngã quỵ cho đến khi nằm liệt giường. Dẫu vất vả, cậu chưa từng than trách. Những bữa cơm chan đầy nước mắt, những đêm khuya ngồi bên giường nghe mẹ thều thào kể chuyện ngày xưa. Dường như, trong ánh mắt cậu Út, chữ “hiếu” đã vượt qua mọi nỗi đau hay sự bất công.

Hướng dẫn chi tiết cách sắm lễ bày trí Cúng 49 Ngày đầy đủ nhất

Ngày mẹ mất, cậu đau lòng nhưng lòng nhẹ nhõm vì đã làm tròn bổn phận. Tuy nhiên, khi di chúc được đọc trước cả nhà, ai nấy đều bàng hoàng. Tất cả tài sản – ngôi nhà, đất đai, xe cộ – đều được chia cho anh Cả và chị Hai. Cậu Út, người con luôn bên cạnh mẹ, lại không được nhắc đến một đồng nào. Dù thấy bất công, cậu im lặng, chỉ cúi đầu chấp nhận.

Đến ngày cúng thất, cả gia đình tụ họp đông đủ. Trên bàn thờ, ngoài di ảnh và mâm cúng tươm tất, một thứ khác đột ngột thu hút ánh mắt mọi người: một lá thư được đặt ngay ngắn bên cạnh lư hương. Chữ viết run rẩy, rõ ràng là của mẹ.

Chị Hai run run mở thư trước ánh mắt tò mò của cả nhà. Bên trong, lời lẽ mộc mạc, chân tình:

“Các con của mẹ,
Khi mẹ viết lá thư này, mẹ biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Mẹ muốn để lại chút gì đó thay lời gửi gắm. Anh Cả và chị Hai, mẹ trao tài sản cho các con vì các con cần nó để lo cho gia đình mình. Nhưng mẹ muốn nhắn điều quan trọng hơn: hãy nhớ ai đã chăm mẹ suốt quãng đời cuối cùng.
Người con út của mẹ, nó không cần tài sản, nhưng nó xứng đáng nhận được tất cả tình thương của các con. Nếu các con hiểu được điều này, hãy làm điều đúng đắn.
Yêu các con,

Mẹ.”

Không gian im phăng phắc. Ánh mắt mọi người đổ dồn về cậu Út – người đang lặng lẽ thắp một nén nhang, đôi mắt rưng rưng nhưng không nói lời nào.

Anh Cả là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Anh bước đến, đặt tay lên vai em út, giọng nghẹn ngào:
“Ngôi nhà này, xe cộ này, tất cả đều là của em. Anh chị đã sai.”

Chị Hai cũng gật đầu, khóc nấc:
“Mẹ đã đúng, em xứng đáng với tất cả. Chúng ta chỉ biết nhận mà quên đi người đã cho đi.”

Cậu Út nhìn lên di ảnh mẹ, nước mắt tuôn rơi. Cuối cùng, chữ “hiếu” mà cậu gìn giữ đã được thấu hiểu. Lá thư ấy không chỉ làm sáng tỏ công bằng mà còn kết nối lại tình thân giữa những người con.

Related Posts

Our Privacy policy

https://kenhtina.com - © 2025 News