Gia đình tôi vốn có thói quen quây quần bên nhau vào mỗi tối cuối tuần. Nhưng hôm nay, bữa ăn chẳng còn ấm áp như mọi khi. Chồng tôi liên tục nghe điện thoại, nét mặt đầy căng thẳng.
Anh phải đi gặp đối tác gấp, chuyện rất quan trọng. Em và con ăn xong cứ về trước nhé.
Lời giải thích của anh chẳng thuyết phục được tôi. Ánh mắt rón rén, giọng nói lấp liếm càng khiến tôi sinh nghi. Anh không hề giống người đang vội vàng vì công việc.
Tôi bám sát chiếc xe của anh, giữ khoảng cách đủ xa để anh không phát hiện. Sau một hồi loanh quanh qua những con đường vắng, anh dừng lại trước một khách sạn lớn. Tôi nín thở nhìn anh bước xuống xe, mở cửa cho một cô gái trẻ.
Cô ta khoác tay anh đầy tình tứ, cả hai không ngại ngần bước vào khách sạn như một đôi tình nhân thực thụ. Tim tôi thắt lại. Những nghi ngờ bấy lâu nay đã được xác thực.
Tôi không thể đứng im nhìn họ thản nhiên bên nhau. Lòng đau như cắt, nhưng tôi cố giữ bình tĩnh. Lặng lẽ đỗ xe ở góc khuất, tôi quyết định chờ xem mọi chuyện sẽ đi đến đâu.
Hơn hai giờ trôi qua, tôi vẫn ngồi trong xe, đầu óc trống rỗng. Rồi bất chợt, ánh đèn xe cứu thương sáng rực cả khu khách sạn. Tôi nhìn theo đoàn người khiêng cáng, gương mặt cô bồ trẻ tái nhợt được đẩy ra, không còn một chút sự sống.
Tôi lặng người. Cô gái đó đã chết. Những người xung quanh xì xào: “Đột quỵ, không qua khỏi.”
Một lát sau, tôi thấy chồng mình hoảng loạn bước ra, mặt trắng bệch, tay run rẩy. Anh liên tục gọi điện thoại nhưng không biết làm gì. Cảnh tượng ấy khiến tôi vừa phẫn nộ, vừa chua xót.
Đêm đó, anh mò về nhà, vẻ mặt mệt mỏi và hốc hác. Anh không biết tôi đã chứng kiến tất cả. Khi vừa bước vào cửa, anh giật mình thấy tôi ngồi chờ, ánh mắt lạnh như băng.
Sao em chưa ngủ?
Tôi nở một nụ cười nhạt:
Anh có một đêm thú vị không?
Anh cứng họng, lắp bắp tìm cách chối. Nhưng trước khi anh kịp nói thêm gì, tôi lên tiếng:
Đừng nói gì cả. Em biết hết rồi. Cả chuyện cô ta đã chết nữa.
Anh như bị sét đánh, toàn thân khựng lại, mặt tái mét:
Em… em nói gì?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng đầy cay đắng:
Em đã thấy tất cả. Từ lúc anh ôm cô ta bước vào khách sạn đến lúc cô ta được đưa ra trong tấm vải trắng. Đừng cố che giấu nữa.
Anh gục xuống ghế, không còn giữ được vẻ kiêu ngạo thường ngày. Miệng anh lắp bắp:
Anh… anh không cố ý…
Tôi không nói thêm lời nào. Cả đêm, anh liên tục xin lỗi, giải thích rằng mọi chuyện chỉ là phút giây yếu lòng. Nhưng với tôi, điều đó chẳng còn ý nghĩa.
Cái chết đột ngột của cô bồ như một lời cảnh báo nghiệt ngã. Cuộc đời có thể lấy đi mọi thứ trong nháy mắt, và anh đã tự tay phá nát gia đình này.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng từ giây phút đó, tôi hiểu rằng lòng tin đã mất đi mãi mãi. Có những sai lầm không thể sửa chữa, và cái giá phải trả đôi khi tàn khốc hơn chúng ta tưởng.