Bố tôi là con trưởng trong nhà, từ trẻ đã gánh vác trách nhiệm chăm sóc bà nội. Những năm gần đây, khi sức khỏe bà yếu đi, bố càng vất vả hơn: chăm lo thuốc thang, đưa bà đi bệnh viện, và quán xuyến mọi việc trong nhà. Cả họ ai cũng thừa nhận công lao của bố.
Vậy mà, đến lúc bà quyết định chia tài sản, bà lại để toàn bộ đất đai cho chú út. Tin này khiến cả nhà choáng váng, nhưng bà khăng khăng rằng đó là ý bà, chẳng ai thay đổi được.
Bố tôi, dù tức giận, vẫn không muốn làm lớn chuyện. Nhưng tôi, với tư cách con trưởng của bố, cảm thấy bất công. Sau khi bàn bạc với bố, tôi quyết định cùng ông ra tòa để kiện, đòi lại sự công bằng.
Ngày ra tòa, không khí vô cùng căng thẳng. Phía chú út đem ra bản di chúc, khẳng định đây là ý nguyện cuối cùng của bà nội. Ai cũng nghĩ bố tôi sẽ thua kiện. Nhưng khi luật sư của chúng tôi trình bày bằng chứng, cả phòng xử án rơi vào im lặng.
Tôi rút từ túi một tờ giấy cũ kỹ, di chúc viết tay của bà nội, có đầy đủ chữ ký và dấu vân tay của bà, cùng sự xác nhận của hai người làm chứng. Nội dung tờ giấy ghi rõ:
Tờ di chúc này, tôi tình cờ tìm thấy trong một hộp gỗ cũ khi dọn dẹp nhà kho. Ban đầu tôi không dám chắc, nhưng sau khi đối chiếu nét chữ và chứng thực với người làm chứng, tôi biết mình đã nắm trong tay sự thật.
Tòa án, sau khi xem xét kỹ càng, tuyên bố bản di chúc mà chú út trình ra là giả mạo. Tất cả đất đai được trả lại cho bố tôi.
Phía chú út ngồi bần thần, không thốt nên lời. Lúc rời tòa, tôi nhìn chú, chỉ nói một câu:
“Người chết cũng mong sự công bằng. Đừng để lòng tham làm mất đi tình thân.”
Tài sản được chia lại, nhưng điều khiến tôi day dứt là sự rạn nứt trong gia đình. Hy vọng rằng, thời gian sẽ làm lành những vết thương do lòng tham để lại.