Tôi và anh cả nhận được cuộc gọi vào buổi tối cuối tuần, khi bố thông báo sức khỏe ông đã yếu đi nhiều. Chúng tôi vội vã về thăm ông, lòng ngổn ngang lo lắng. Khi vào nhà, bố đã ngồi đó, dáng vẻ tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn sáng rõ, tựa hồ như còn nhiều điều muốn nói.

Ông gọi chúng tôi đến ngồi cạnh giường, rồi bất ngờ mở một chiếc tủ nhỏ bên cạnh, lấy ra hai phần “quà” mà ông đã chuẩn bị từ lâu. Anh cả nhận được xấp giấy tờ ngôi nhà 10 tỷ – căn nhà nơi chúng tôi lớn lên, nơi có bao kỷ niệm gia đình. Còn tôi nhận được… chỉ vài hũ sâm cổ Hàn Quốc. Một chút hụt hẫng thoáng qua lòng, nhưng tôi chẳng trách móc gì, bởi hơn ai hết, tôi hiểu bố thương chúng tôi như nhau.

Tối hôm ấy, anh cả cẩn thận cầm giấy tờ ngôi nhà, dự tính sáng hôm sau sẽ đi công chứng để hoàn tất thủ tục sở hữu. Anh nói sẽ cùng gia đình trở về ở trong căn nhà này, chăm sóc bố lúc cuối đời.

Sáng hôm sau, anh đến văn phòng công chứng với xấp giấy tờ. Khi đến lượt, anh đặt giấy tờ lên bàn, trong lòng hân hoan vì sắp chính thức sở hữu căn nhà. Nhưng ngay khi nhân viên xem qua giấy tờ, một biểu hiện lạ xuất hiện trên gương mặt cô.

Bố vợ ốm, con rể chuyển 10 triệu kèm tin nhắn khiến ông lập tức khuyên con  gái ly hôn

“Xin lỗi anh, nhưng ngôi nhà này… không phải đứng tên anh,” cô nhân viên nhẹ nhàng nói.

Anh cả rụng rời, không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Ngôi nhà này… hiện đã thuộc về người khác. Chủ sở hữu mới đã đăng ký từ hơn một năm trước.”

Anh không tin nổi vào tai mình, cố gắng hỏi lại và nài nỉ kiểm tra kỹ càng. Nhân viên công chứng lật lại hồ sơ, xác nhận một lần nữa. Kết quả vẫn không thay đổi: căn nhà đã được chuyển nhượng, và tên anh hoàn toàn không có trong giấy tờ.

Anh trở về trong trạng thái hoảng hốt, trên tay chỉ còn những tờ giấy chứng nhận vô nghĩa. Gặp lại bố, anh chất vấn:

“Cha, tại sao lại như vậy? Con là con cả, là người được cha giao căn nhà này mà.”

Bố chỉ nhìn anh bình thản, cười nhẹ.

“Ngôi nhà đã thuộc về người khác từ lâu, nhưng bố chưa từng nói điều đó ra. Anh nghĩ mình được tất cả, nhưng thực chất anh chỉ nhận lại những tờ giấy vô giá trị thôi.”

Anh tức giận, gầm lên:

“Vậy thì tại sao cha còn gọi con về, còn cho con cái gì cơ chứ?”

Bố đáp chậm rãi: “Những thứ con nhận được, là thứ con đã tạo ra trong bao năm qua.”

Lúc này, tôi lặng người, không biết mình nên nói gì. Bố quay sang tôi, đưa tay chạm vào hũ sâm tôi cầm trong tay.

“Con biết không, những hũ sâm này là món quà quý giá nhất mà bố có thể tặng con. Đó là tâm huyết của bố, từng củ sâm này đều được bố chọn lựa và chăm chút. Dù chẳng mang giá trị vật chất cao, nhưng đó là công sức của một đời người.”

Anh cả lặng thinh, cúi đầu xuống, hối tiếc vì nhận ra rằng tình cảm và sự quan tâm mới là điều quý giá nhất mà bố muốn truyền lại.

Hóa ra, của cải chẳng là gì nếu không có lòng chân thành. Trong căn nhà giờ đây trống vắng, chúng tôi mới thực sự hiểu điều bố muốn để lại mãi mãi: không phải tài sản, mà là những giá trị của tình thân và bài học về lòng trân trọng.