Bố mẹ tôi là một cặp đôi hoàn hảo, khiến ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ. Họ yêu nhau một cách chân thành, sống bên nhau trong những khoảnh khắc ấm áp và lãng mạn. Mẹ tôi luôn ở bên cạnh bố, chăm sóc ông từng li từng tí khi ông đổ bệnh. Mẹ thay từng chiếc bỉm, bón từng miếng ăn, lo cho giấc ngủ của ông như thể đó là những điều thiêng liêng nhất.
Khi nghe tin đó, tôi cảm thấy như đất dưới chân mình sụp đổ. Tôi không thể hiểu được, vì sao một người từng hết lòng vì bố lại không phải là người được ông chọn vào giờ phút cuối cùng. Dường như tất cả những gì mẹ đã làm, tất cả tình cảm mà bà dành cho ông, bỗng chốc trở nên vô nghĩa.
Ngày hôm đó, tôi chứng kiến cảnh tượng mà trái tim tôi không bao giờ quên. Mẹ đứng lặng lẽ bên cạnh, mắt đẫm lệ, trong khi bố nắm chặt tay cô bồ, người mà ông đã giấu giếm bấy lâu. Cảm giác tủi hổ và phẫn uất trào dâng trong lòng tôi. Cái tình cảm mà tôi ngưỡng mộ bấy lâu nay giờ đây chỉ còn là một lớp vỏ bọc đẹp đẽ, che giấu những bí mật sâu kín.
Sau khi bố ra đi, tôi nhận ra rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng như những gì mình thấy. Có những điều ẩn giấu đằng sau lớp mặt nạ hoàn hảo, và nỗi đau có thể xuất hiện ngay cả trong những tình yêu tưởng chừng bền vững nhất.