Từ bé đến lớn, tôi chưa bao giờ quên hình ảnh bố mẹ mình quần quật trên cánh đồng, bàn tay chai sạn, chân dính đầy bùn đất, gương mặt đen sạm vì nắng. Cuộc đời họ quanh quẩn với ruộng đồng, chưa bao giờ bước chân ra khỏi lũy tre làng. Vậy nên, khi công việc tôi ổn định, dư dả một chút, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là mời bố mẹ đi một chuyến xa, để họ có thể trải nghiệm cảm giác đi máy bay – thứ mà họ từng nghĩ chỉ có “người giàu” mới được làm.
### **Lúc ra sân bay, ông bà đi dép tổ ong, chân tay lấm lem khiến chị dâu né xa vì sợ mất mặt mình.**
Đến ngày đi, bố mẹ tôi vẫn giữ thói quen mộc mạc vốn có. Bố đi đôi dép tổ ong cũ kỹ, mẹ mặc chiếc áo bà ba bạc màu. Tôi đã chuẩn bị sẵn đồ mới cho họ, nhưng ông bà chỉ cười bảo: “Mặc thế này quen rồi, chứ đồ mới đẹp để dành dịp khác.”
Ra sân bay, tôi dẫn ông bà vào khu làm thủ tục. Trong lúc tôi bận đi in vé, chị dâu – người mà tôi đã nhờ đi cùng để phụ giúp ông bà – đứng một góc, nét mặt khó chịu ra mặt. Tôi để ý thấy chị không đến gần ông bà, thậm chí còn né xa, cứ nhìn xung quanh như sợ ai đó quen biết bắt gặp.
“Trời ơi, anh làm giám đốc mà bố mẹ đi kiểu này người ta cười chết! Anh cũng bớt quê một chút đi chứ,” chị nói nhỏ nhưng đủ để tôi nghe thấy.
### **Đường đường là giám đốc của một công ty truyền thông mà chị cư xử quá khiếm nhã, tôi s-ô-i m-á-u dạy cho chị ta bài học nhớ đời.**
—
“Bố mẹ tôi cả đời làm lụng vất vả để tôi có ngày hôm nay. Họ đi đôi dép tổ ong, mặc áo bà ba, nhưng đó là niềm tự hào của tôi. Nếu chị thấy mất mặt thì có thể đi chỗ khác, còn tôi không bao giờ xấu hổ về bố mẹ mình!”
Cả khu vực sân bay im lặng nhìn chúng tôi. Chị dâu ngượng đỏ mặt, lúng túng không biết nói gì. Sau chuyến đi, chị thay đổi thái độ, không dám tỏ vẻ với bố mẹ tôi nữa.
Tôi hiểu rằng, giá trị của con người không nằm ở ngoại hình hay những thứ bề ngoài, mà ở sự hy sinh, tình yêu thương, và lòng tự trọng. Bố mẹ tôi chính là niềm tự hào lớn nhất cuộc đời tôi.