Tối hôm đó, căn phòng ngủ vốn nhỏ hẹp bỗng trở nên ngột ngạt hơn với ba người lớn và một em bé. Tiếng quạt máy chạy rè rè hòa cùng tiếng thở đều đều của chồng và đứa nhỏ. Tôi thì chẳng ngủ được, phần vì lạ giường khi có mẹ chồng nằm kế, phần vì những suy nghĩ rối ren cứ bám lấy.
Cây vàng bà tặng cháu nội ban ngày còn lấp lánh trong trí nhớ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy bố mẹ mình có thể hào phóng như vậy. Phải chăng là bà đang muốn chứng tỏ điều gì? Nhưng thôi, tôi tự an ủi rằng ông bà thương cháu thật lòng, dù gì cũng là máu mủ ruột rà.
Chừng nửa đêm, khi tôi vừa thiu thiu ngủ, một tiếng sột soạt vang lên cuối giường. Tôi khẽ cựa mình, định bụng không để ý, nhưng rồi sự tò mò thắng thế. Tôi mở mắt, lén liếc về phía âm thanh. Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, mẹ chồng tôi đang cúi người, tay mò mẫm vào túi quần áo của chồng tôi – nơi chúng tôi đã cất cây vàng sáng nay.
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Mắt tôi dán chặt vào bàn tay đang cầm vật gì đó lấp lánh của bà. Là cây vàng! Bà nhanh chóng lùi lại, nhét vội vào túi áo mình rồi quay trở lại chỗ nằm, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi nằm cứng đơ, đầu óc quay cuồng. Lòng tự hỏi: “Sao bà làm vậy? Tặng rồi lại muốn lấy lại sao? Hay bà chỉ định giữ giùm?” Nhưng nghĩ đến gương mặt đầy tự hào của bà khi trao cây vàng ban sáng, tôi thấy nực cười.
Sáng hôm sau, khi mẹ chồng tỉnh dậy, tôi vẫn giữ bình tĩnh, cố gắng giữ nụ cười. Đợi bà ra ngoài, tôi nhẹ nhàng lục túi áo bà để kiểm chứng. Đúng là cây vàng thật!
Tôi không biết làm thế nào để đối mặt với việc này. Đặt cây vàng lại và giả vờ như không biết, hay trực tiếp hỏi thẳng bà? Cả buổi sáng, tôi cứ bồn chồn loay hoay.
Cuối cùng, khi bà chuẩn bị rời đi, tôi cười nhẹ, khẽ nhắc:
Mẹ ơi, cây vàng mẹ tặng cháu hôm qua con để trong tủ rồi, mẹ đừng lo nha!
Gương mặt bà thoáng chút bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.
Ừ, mẹ chỉ định kiểm tra xem tụi con giữ kỹ chưa thôi.
Câu nói ấy khiến tôi nghẹn ngào. Dù sao, gia đình vẫn là gia đình. Tôi quyết định giữ yên chuyện, vì chẳng đáng để làm rạn nứt tình thân. Nhưng từ đó, tôi luôn nhắc mình phải cẩn thận hơn, bởi lòng người đôi khi khó đoán đến bất ngờ.